Editor: Do_oi96.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
Tô Yên hé miệng định nói điều gì đó.
Lại nghe thấy Hiên Viên Vĩnh Hạo cười như không cười hỏi: "Thích ăn thứ này vậy sao?"Đôi mắt Tô Yên hoàn toàn đặt trên túi tiền kia, sau đó ngoan ngoãn gật đầu.
Một lát sau, thấy Hiên Viên Vĩnh Hạo vẫn không có phản ứng.
Vừa nghĩ có phải nên lấy lại túi kẹo không.
Bỗng nhiên phát hiện hai người bọn họ đã đi đến một nơi rách nát hoang vắng.
Nơi này, có chút quen mắt.
Đây là phản ứng đầu tiên của Tô Yên.
Sau đó, bừng tỉnh.
Nơi này là nơi Tô Yên chạy đến để tiếp thu ký ức.
Tô Yên quanh, căn phòng rách nát đơn sơ.
Vách tường bên ngoài đã bị phá hủy, bên trong mọc đầy cỏ dại.
Tô Yên khó hiểu lên tiếng: "Điện hạ, vì sao lại đến đây?"Đôi mắt Hiên Viên Vĩnh Hạo sâu thẳm, giọng nói nhẹ nhàng, "Muốn biết?""Muốn.
"Mềm mại trả lời.
Bàn tay thon dài hữu lực nâng lên, chạm vào một cây cổ thụ bên cạnh.
"Đây là nơi ở của mẫu phi.
"Giọng nói của hắn nhẹ hơn rất nhiều, rũ mí mắt, như đang nhớ lại quá khứ.
Tô Yên ngẩng đầu nhìn hắn: "Điện hạ tưởng niệm nương nương?"Khi Hiên Viên Vĩnh Hạo nghe câu nói này, bỗng nhiên cười nhạo một tiếng.
Hoàn toàn khác bộ dáng nhẹ nhàng trước đó.
Bất tri bất giác, giọng nói của hắn mang theo một tia lạnh lẽo, "Là nhớ tới, không phải tưởng niệm.
"Giống như là nhớ tới một con chó một con mèo nào đó, không, hẳn là còn không bằng.
Tô Yên không nói gì, chỉ nghe.
Hiên Viên Vĩnh Hạo lại nói tiếp, đơn giản ít ỏi vài câu, "Ở trong mắt mẫu phi, sự tồn tại của ta là sai lầm.
"Khi hắn nói, rũ mi xuống, mang theo tự giễu.
Nếu đã là sai lầm, nên giết chết để trở về lúc đầu.
Làm sao biết được cuối cùng, cái sai lầm này càng lúc càng lớn, mẫu phi không còn cơ hội sửa lại.
Tay của hắn, vẫn đặt trên thân cây.
Hắn chậm rãi nhìn về phía Tô Yên.
Vẫn là ý cưới nhẹ nhàng ôn nhu, đôi mắt sâu thẳm, "Bổn cung chưa bao giờ tâm sự với người sống.
"Hắn lẩm bẩm, giống như tự nhủ, lại giống như đang nói chuyện với Tô Yên.
Tô Yên nghe vậy chớp chớp đôi mắt thủy nhuận, sau đó, lực chú ý lại đặt lên thân cây kia.
Có thứ gì đó đang di chuyển! là rắn!Tô Yên đang định mở miệng, động tác của con rắn kia đã nhanh hơn một bước.
Tê tê!!Lưỡi rắn đỏ tươi, cắn vào bàn tay Hiên Viên Vĩnh Hạo.
Hiên Viên Vĩnh Hạo nhíu mày, nghiêng đầu nhìn qua.
Trên thân cây cổ thụ kia, có một con rắn nhỏ màu đen to như ngón cái đang bò.
Nhưng Hiên Viên Vĩnh Hạo vẫn không nhúc nhích, tay vẫn đặt trên thân cây.
Khóe môi hắn lộ ra nụ cười, con ngươi sâu thẳm, rõ ràng vẫn là dung mạo đó.
Nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo, còn đáng sợ hơn cả con rắn kia.
Tiếp đó, lại thấy Hiên Viên Vĩnh Hạo nâng tay phải lên, bàn tay không nhanh không chậm cầm vào bảy tấc trên thân rắn.
Con rắn không kịp giãy giụa, đã bị hắn bóp đứt đôi.
Máu bắn lên mặt hắn, làm cả người hắn càng thêm đáng sợ.
Tô Yên còn chưa kịp phản ứng, Tiểu Hoa đã trực tiếp hét lên: "A a a a!! Quá đáng sợ!!"Vốn dĩ, Tiểu Hoa nhìn thấy con rắn kia đã sợ rồi, lại thấy hành động của Hiên Viên Vĩnh Hạo, còn khủng bố hơn cả rắn, nếu Tiểu Hoa có thân thể, chắc chắn sẽ bị dọa ngất xỉu.
Tô Yên không chớp mắt chạy đến bên cạnh Hiên Viên Vĩnh Hạo.
Cầm lấy tay hắn, nhìn thấy vết cắn đã bắt đầu xanh tím kia, "Có độc.
"Tô Yên lên tiếng.
Hiên Viên Vĩnh Hạo giống như không để ý xem con rắn này có độc hay không.
Hoặc là nói, hắn căn bản không để ý đến bản thân mình.
Hắn chỉ nhìn phản ứng của Tô Yên, cười ra tiếng, "Ta bị độc chết, không phải càng hợp tâm ý của ngươi?">.
.
.
.
.
.