Editor: Do_oi96._._._._._._._._._._._._._._._._._._._.“Vòng thứ hai.”Triệu Sâm vừa lên tiếng, đã có người nói: “Thật sự là quá đáng! Sắp hết tiết rồi mà mới chạy được hơn một vòng? Ăn bớt ăn xén cũng không như vậy.”Vừa nói xong, bên cạnh truyền đến tiếng chuông.Có vài người nhịn không được lẩm bẩm: “Cái gì a, không thú vị.
Không thể chạy nhanh lên?”“Đúng vậy, định chơi xấu chạy đến giữa trưa sao?”“Ai nha, tan tan, còn phải trở về học tiếp.”“Vừa nãy thầy Phạm nói cậu ta nhiều thủ đoạn, hiện tại xem ra, không chừng lời thầy nói chính là sự thật.”Tốp năm tốp ba người tính toán rời đi.Bỗng một người lên tiếng: “Ai ai ai, cậu ta làm sao vậy? Hôn mê?”Trên sân thể dục, thân thể nhỏ bé kia, bỗng nhiên dừng lại.Giây tiếp theo, ‘ầm’ một tiếng ngã quỵ xuống.Có người nhịn không được lên tiếng: “Hai vòng đã ngất? Không phải là giả vờ chứ?”“Xùy, giả vờ cũng thật giống.”Triệu Sâm hơi nhíu mày, vẫn cảm thấy có chút không ổn, liền đi qua xem.Cậu tới gần, nhìn thấy sắc mặt Tô Yên tái nhợt, mồ hôi nhỏ giọt từ trán xuống đất.“Bạn học, cậu không sao chứ?”Lên tiếng dò hỏi.Thấy Tô Yên không nói lời nào, đang muốn duỗi tay ra.Bỗng nhiên xuất hiện một nam sinh, cảm giác tồn tại mạnh mẽ, khom lưng ôm Tô Yên lên.Nhìn nam sinh kia, ánh mắt tối lại: “Tôi mang cậu ấy đi phòng y tế.”Nói xong, chặn ngang bế người lên sải bước đi về phía phòng y tế.Từ đầu đến cuối nhìn cũng không nhìn những người xung quanh một cái.Nhưng tiếng kinh hô xung quanh lại không ít: “Oa, người kia là...!Khương Nhiên?!”“Sao cậu ấy lại ở đây?”“Không phải là vì Tô Yên chứ?”“Vũ Phỉ nha, cậu có biết chuyện gì xảy ra không?”Có người đột nhiên hỏi.Diêu Vũ Phỉ cứng người lại.