Hắc Hoá Nam Chủ Luôn Muốn Tính Kế Ta

Chương 119: Hoàng Tử Bệnh Kiều (44)




Editor: Do_oi96

._._._._._._._._._._._._._._._._._._._.

Bên dưới sự lạnh nhạt lại áp chế sát ý che trời.

Nhưng là hiện tại, có chút không giống trước.

Dường như Tô Yên đã cam chịu cho phép hắn lại gần.

Cúi đầu, cố tiêu hóa những cảm xúc kia.

Hiên Viên Vĩnh Hạo lại lần nữa không sợ chết dựa qua, ôm lấy người.

Thanh âm hòa hoãn, lại gần bên tai mang theo hơi thở nóng rực “Còn muốn lại cắn hai miếng sao? Không cần chính mình nghẹn hỏng.”

Tô Yên ánh mắt lại hung lại lãnh, thấy mình buông tha hắn, hắn còn không đi, lời cũng chưa nói, há mồm liền cắn qua.

Hắn rên rĩ một tiếng, sau đó dựa vào đầu vai Tô Yên, tùy ý cô cắn cổ mình.

Đem người ôm vào trong ngực, một câu cũng không nói.

‘Tí tách’ máu nhỏ giọt trên quần áo hai người, ‘tí tách’ Tô Yên vẫn tiếp tục cắn, càng ngày càng dùng sức, một chút cũng không lưu tình.

Không biết qua bao lâu, Tô Yên cắn đủ rồi, rốt cuộc buông lỏng miệng.

Miệng đầy máu, môi đỏ thắm, tóc hỗn độn, bộ dáng này, sợ là tiểu hài tử cũng bị dọa khóc.

Hiên Viên Vĩnh Hạo dựa vào vai Tô Yên, hơn phân nửa trọng lượng thân thể đều đè lên người cô.

Lông mi run lên một chút, môi trở nên trắng.

Thanh âm ôn hoà vô hại, truyền vào tai Tô Yên “Bị ai khi dễ?”



Tô Yên nhìn nơi mình cắn bị thương.

Khối da thịt kia rất khó xem, sắp bị cắn đứt.

Nhưng kìa lạ, phiền muộn trong lòng kia dường như đã đè xuống.

Tô Yên lảo đảo một bước, thân thể này vốn đã suy yếu.

Ngủ lâu như vậy, từ khi tỉnh lại đến bây giờ chỉ ăn hai viên kẹo. Sau đó lại hoạt động nhiều như vậy.

Sao có thể chịu đựng được nữa?

Hiên Viên Vĩnh Hạo vốn là dựa vào người Tô Yên, nhưng Tô Yên một mình còn không chống nổi, tưởng rằng hai người đều sẽ ngã.

Tô Yên lại như cũ vững vàng bị ôm vào trong ngực, đứng ở đó.

Bề ngoài là Tô Yên chống đỡ hai người.

Trên thực tế, lại là Hiên Viên Vĩnh Hạo đem người ôm vào trong ngực, chống đỡ toàn bộ trọng lượng.

Tô Yên vẫn luôn cảnh giác bả vai rũ xuống, không biết là do quá hư nhược hay là đã mở lòng.

Lúc sau, Tô Yên tái nhợt nhàn nhạt nói, “Rất nhiều người”

Ba chữ khó hiểu, làm động tác Hiên Viên Vĩnh Hạo dừng lại một chút, càng dùng sức ôm.

Tô Yên nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu “Bọn họ nói ta là yêu quái.”

“Ngươi không phải”

Hắn ở bên tai Tô Yên hòa hoãn nói.



Không phải tuyên bố trịnh trọng, nhưng lại khiến người tin tưởng.

Tô Yên ngẩn ra trong chớp mắt, nghiêng đầu muốn nhìn hắn.

Lại bị hắn duỗi tay che kín đôi mắt.

Trước mắt Tô Yên tối đen một mảnh, hắn không muốn làm Tô Yên nhìn thấy biểu cảm hiện tại trên mặt mình.

Lại qua thật lâu, nghe Tô Yên nói một câu “Bọn họ đều đã chết.”

Hiên Viên Vĩnh Hạo lại là cười, ôm cô, “Ân.”

Lên tiếng, không còn nói gì khác.

Tô Yên nhìn hắn, liếm khóe môi một chút .

Tay vẫn luôn rũ nâng lên, ôm lấy hắn.

Dường như cảm xúc bực bội kia đã có thể khống chế.

Chỉ là ánh mắt liếc ra ngoài cửa, nhìn bên ngoài mưa to tầm tã, nhíu mày một chút, đầu ong ong ong kia cảm giác bực bội kia như đã trở lại.

Ngay cả giọng nói cũng mang theo nôn nóng “Chán ghét ngày mưa.”

Hiên Viên Vĩnh Hạo nghe được, lúc này mới từ trên vai Tô Yên dời đi, nhìn bên ngoài đang mưa, lại nhìn Tô Yên đang nhíu mày.

Trong mắt nhanh chóng hiện lên cái gì đó.

Nguyên lai bệnh ở chỗ này.

Hắn nhìn thoáng qua chăn bỗng đã ẩm ướt trên người Tô Yên, duỗi tay kéo xuống.

Đem áo choàng lông trên người cởi xuống, đem cả người bao lại.