Hắc Hoá Nam Chủ Luôn Muốn Tính Kế Ta

Chương 117: Hoàng Tử Bệnh Kiều (42)




Editor: Do_oi96

._._._._._._._._._._._._._._._._._._._.

“Tam hoàng đệ đối với nha hoàn Tô Yên này thật để ý, ngay cả nha hoàn bên người đã chết cũng không để ý.”

Hiên Viên Vĩnh Hạo ngẩng đầu cùng Hiên Viên Vĩnh Lâm đối diện. “Hoàng huynh, trong viện phát sinh loại sự tình này, vô pháp chiêu đãi hoàng huynh, còn thỉnh tha thứ.”

Hiên Viên Vĩnh Lâm cười cười, bộ dáng ổn trọng thành thục.

“Tam hoàng đệ xác định không cần bổn điện hạ hỗ trợ sao?”

Dừng một chút “Bổn điện hạ nghe nói trước đó vài ngày hoàng đệ cũng bị rắn độc cắn. Hiện giờ con rắn độc lại xuất hiện, cắn nha hoàn Thu Thật kai, lại không cắn Tô Yên, sân của Tam hoàng đệ lại có rắn độc ẩn núp, có lẽ con rắn kia là Tô Yên sai sử không chừng.”

Hắn ngầm châm chọc, cười nhạo, đường đường Hiên Viên quốc Tam hoàng tử chỗ ở, thế nhưng lại để một con rắn độc hành hung càn rỡ đến vậy.

Nói xong, Hiên Viên Vĩnh Lâm cười ha ha, xoay người rời đi.

Hiên Viên Vĩnh Lâm vừa mới rời đi, bên kia, Nam Đường từ trong điện lập tức bay ra, ngã xuống đất.

Hắn một tay che ngực, sắc mặt kinh ngạc.

Đại môn trắc điện vì hắn bay ra đâm nát nhừ.

Hiên Viên Vĩnh Hạo liếc mắt nhìn hắn một cái, nâng bước đi đến trắc điện.

Chờ đến khi tới gần, Nam Đường đã từ trên đất đứng dậy.

Cung nữ trong viện, đều đã bị ma ma điều đi.



Nam Đường che ngực đi đến bên người Hiên Viên Vĩnh Hạo, hơi thở không xong “Điện hạ, không thể đến gần!”

Hiên Viên Vĩnh Hạo không trả lời, chỉ là hỏi một câu “Nàng ở bên trong?”

“Đúng vậy”

Tiếng nói vừa dứt, Nam Đường đang muốn ngăn lại, lại thấy Hien Viên Vĩnh Hạo đã bước bước chân đi vào.

Trắc điện, một mảnh tối đen, chỉ có thể nương nhờ ánh sáng bên ngào, thấy rõ bày trí bên trong.

Hiên Viên Vĩnh Hạo có thể nhìn thấy, ở một góc nhà, một bóng người co thành một đoàn.

Bọc chăn bông ngồi xổm trong góc.

Hắn đi qua đi, còn chưa đi được hai bước, liền nghe thấy ngữ điệu chậm rãi hờ hững: “Cút xa một chút, bằng không, ta giết ngươi.”

Thanh âm kia nhàn nhạt, như tường thuật lại một sự thật.

Chỉ là khi giọng nói Tô Yên vừa phát ra, người nào đó đã trước mặt, thanh âm hòa hoãn mỉm cười “Ngươi muốn giết bổn cung?”

Tô Yên âm thanh đó nhíu mày một chút, cảm thấy quen thuộc, so sánh với giọng nói của người làm cô bực bội, giọng nói của người này tựa hồ không khiến cô bực bội.

Bất quá cô cũng không nguyện ý ở cùng bất kì kẻ nào ngay lúc này.

Tô Yên nâng đầu lên, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Hiên Viên Vĩnh Hạo, đang muốn nói chuyện.

Người kia lại đột nhiên sáp lại đây, ôm chặt cô.

“Phát sinh chuyện gì?”

“Bị khi dễ sao?”



“Ai làm?”

“Sao người lại lạnh như vậy?”

Một câu lại một câu, căn bản không cho Tô Yên cơ hội phản bác, liền cuối người xuống.

Sau đó, Tô Yên liền bị người gắt gao ôm.

Hắn mặt mày vô hại lại ôn nhu, đôi mắt sâu kín nhìn người trong lòng.

Phảng phất như trong mắt, chỉ chứa một mình Tô Yên.

Rõ ràng từng câu nói nghe được đều khiên mình bực bội không thể khống chế, trong đầu ong ong ong.

Nhưng lại chậm chạp không có động thủ, chỉ là nhíu mày một chút “Ngươi cách ta, xa một chút.”

Hiên Viên Vĩnh Hạo phảng phất như không nghe hiểu lời của Tô Yên, bày ra bộ dáng môi hồng răng trắng vô hại

“Không phải ngươi nói, sẽ bảo hộ ta sao?”

Sau đó, hắn ôm càng chặt.

Tô Yên vẫn không nhúc nhích, mày vẫn nhíu chặt không buông.

Bỗng nhiên, Tô Yên cảm thấy trên môi ấm áp, nụ hôn kia, thực ôn nhu, ôn nhu như nước.

Chỉ là, bên ngoài trời lại mưa lớn hơn nữa.

Tô Yên cắn một ngụm trong miệng đều là mùi máu tươi, giãy giụa muốn đem người này đẩy ra.