Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Chương 13: Vương Phi thế thân (12)




Dịch: Thiên Di



Khi Tô Vãn đưa ly rượu kia ra, toàn bộ yến hội đều chìm vào tĩnh lặng, khách khứa nhìn về phía nam nhân kia theo bản năng, có nghi hoặc, cũng có kinh ngạc.



Hiện tại những người tới yến hội này đều hiểu ra, Tô gia bày yến hội này là để nói với họ, không cần uổng phí tâm cơ nữa, bọn họ đã tuyển được chàng rể tốt rồi.



Hiên Viên Duệ siết chặt chén rượu trong tay, cho dù đã tận lực khống chế lực đạo nhưng chiếc ly sứ vẫn bị nứt ra, từng giọt rượu thơm nồng rơi vào lòng bàn tay hắn.



Tại sao lại là hắn?



Sao có thể là hắn?



Hiên Viên Duệ cảm thấy không thể nào thừa nhận được chuyện này, còn đám khách khứa còn lại thì bày ra biểu tình thì ra là thế.



"Tư ngự y."



Tô Vãn vẫn đứng nguyên ở đó, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn Tư Ngự: "Ta mời huynh."



Cô lặp lại lời nói ban nãy của mình, rốt cuộc cũng kéo được tâm tình đang dại ra của Tư Ngự quay về, Tư Ngự đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tô Vãn: "Tô... Quận chúa..."



Nhìn bộ dáng khẩn trương tới nghẹn lời của Tư Ngự, Tô Vãn không nhịn được lại mỉm cười với hắn: "Không có huynh thì không có ta ngày hôm nay."



Lời này không khác gì một lời bày tỏ, cổ Tư Ngự lập tức đỏ bừng lên, đôi con ngươi luôn bình thản một khắc này như bừng lên ngọn lửa.



"Đây là điều ta nên làm."



Tư Ngự tiếp nhận ly rượu của Tô Vãn, một khắc này, hắn cảm thấy mình bỏ ra tất cả vì Tô Vãn là đáng giá.



Hai người liếc mắt đưa tình qua một chiếc bàn thấp, không ai dám lên tiếng quấy rầy, trong lúc nhất thời, không khí của yến hội trở nên cực kỳ quái dị.



Đến khi Tư Ngự uống xong ly rượu, Tô Vãn lấy lý do không khỏe nên cáo lỗi rời đi trước, mọi người mới bình thường trở lại.



Tiểu Quận chúa đi luôn ư?





Một đám người chúng tôi tới đây để làm nhân chứng cho hai vị kia lưỡng tình tương duyệt à?



Kỳ thật, đại đa số người ở đây đều rất không bằng lòng, nhưng vì có Tô Đại tướng quân áp trận, Tô Tiểu tướng quân lại luôn cười tủm tỉm từ đầu tới cuối khiến cho người nào nhìn tới cũng lâm vào khủng hoảng.



Cũng may, tất cả mọi người đã có thói quen tìm được những người còn thê thảm hơn mình trong những thời điểm không được tự nhiên như thế này, vì thế, có vẻ mặt tối tăm của Hiên Viên Duệ làm nền, những khách khứa ở đây lập tức cảm thấy tâm hồn tan vỡ của mình đã được chữa khỏi.



Ngươi nhìn đi, không phải Việt Vương điện hạ cũng ở đây sao?



Ngươi nhìn vẻ mặt đen tối tăm của ngài ấy đi, đến ly rượu cũng bị bóp nát ra rồi.




Hiên Viên Duệ hoàn toàn không biết mình bị người ta coi là vật tham chiếu cả một đêm, sau khi rời khỏi Tô gia, về tới phủ Việt Vương, hắn liền tới thẳng hậu viện, lúc này trong lòng hắn đang có lửa, không thể không phát tiết.



Gần đây Diệp Tri Họa an tĩnh rất nhiều, có lẽ bị sự lạnh nhạt và nghi ngờ của Hiên Viên Duệ kích thích nên nàng ta luôn ngoan ngoãn ở trong phòng, ngẫu nhiên sẽ phát bệnh nhưng số lần gặp ảo giác mỗi ngày cũng càng ngày càng ít.



Tối nay, Diệp Tri Họa cũng giống như mọi ngày, được Thanh Liễu hầu hạ đi ngủ sớm. Ai biết lúc đang ngủ sau liền cảm giác được có thứ gì nặng nặng đè lên người, ép cho nàng ta không thở nổi.



Loại cảm giác không thể thở này làm cho trong óc nàng ta hiện lên rất nhiều hình ảnh.



Diệp gia bị chém cả nhà, chính mình đau khổ cầu xin trong tử lao. Lúc lên đoạn đầu đài, máu tươi chảy đầy đất, tuyệt vọng và thống khổ tới cực điểm...



Đây là kiếp trước mà nàng ta không thoát khỏi được.



Vì sao, rõ ràng là nàng ta đã làm lại hết thảy, rõ ràng Diệp Tri Cẩn và Hiên Viên Khanh đã bị giết chết, tại sao nàng ta vẫn cảm thấy tuyệt vọng và sợ hãi chứ?



Là bọn họ hóa thành quỷ về báo thù sao?



Người của triều Đại Hạ vốn luôn tin vào quỷ thần, mà Diệp Tri Họa là người sống lại thêm một đời, nàng ta càng tin tưởng cái này hơn.



Nghĩ đến mình bị quỷ đè trên giường, đã có thói quen chiến đấu cùng "mãnh quỷ" nhiều ngày nay, Diệp Tri Họa liền rút từ dưới gối ra một cái kéo, dùng sức đâm lung tung.



"Ta giết ngươi, ta giết các ngươi."




"Đừng hòng hại ta, giờ ta là Việt Vương phi! Đừng ai nghĩ có thể thay đổi được vận mệnh của ta!"



Trong căn phòng tối, Diệp Tri Họa liên tục hét lên, mắt mở trừng trừng nhìn người ở rteen người mình, giờ phút này tròng mắt nàng ta toàn tơ máu, ngoài cực kỳ hoảng sợ thì còn có mấy phần điên cuồng.



Ai nói người từng chết một lần sẽ không biết sợ chết?



Chỉ có người chân chính chết qua một lần mới biết được sự quan trọng của tồn tại!



Những ngày này, Diệp Tri Họa đã bị tra tấn tới phát điên, nhưng trong đáy lòng nàng ta vẫn có một thanh âm nhắc nhắc nàng ta phải còn sống, nhất định phải sống sót.



Cho nên, giờ phút này, bộ dáng điên cuồng, hung ác đã làm nàng ta không còn là nữ tử dịu dàng lương thiện trong trí nhớ của Hiên Viên Duệ nữa, có điều, dù là ai thì khi bị ép buộc đến tình cảnh này, cũng đều sẽ phát rồ lên như thế cả thôi.



Hiên Viên Duệ trong nháy mắt ngẩn người, động tác của hắn vừa cứng lại, kéo của Diệp Tri Họa lập tức cắt qua ống tay áo hắn, vẽ lên cánh tay hắn một vết thương dài, máu tươi tràn ra. Đau đớn làm cho Hiên Viên Duệ lập tức ngẩn người, hắn nâng tay cướp lại kéo trong tay Diệp Tri Họa, một bàn tay liền đánh tới...



"Tiện nhân!"



Một tát này dùng tới bảy phần lực khiến cho cái má của Diệp Tri Họa hằn rõ một bàn tay đỏ lừ.



Diệp Tri Họa bị đánh cho tỉnh, có vẻ mê mang nhìn Hiên Viên Duệ: "Vương... Vương gia?"




Nhìn thấy phu quân lâu ngày không gặp giờ lại đột nhiên viếng thăm lúc nửa đêm, Diệp Tri Họa vui vẻ muốn nhào vào lòng Hiên Viên Duệ, ai biết hắn lại đột nhiên đứng dậy, trừng mắt một cách chán ghét: "Cút về, đừng có chạm vào bổn vương."



Lúc trước khi cưới Diệp Tri Họa, Hiên Viên Duệ mê muội vẻ đẹp và sự dịu dàng của nàng ta, đương nhiên còn có cả chuyện nàng ta toàn lực chiều chuộng hắn trên giường, người đàn ông nào mà chẳng động tâm với một nữ nhân như thế.



Nhưng khi nữ nhân này bày ra vẻ mặt có bệnh hoặc hung ác, dữ tợn, Hiên Viên Duệ lại cảm thấy hoàn toàn không còn hứng thú gì nữa.



Hiên Viên Duệ không chịu thừa nhận là hắn sai rồi, ngược lại càng cảm thấy Diệp Tri Họa này lòng dạ khó lường, tiếp cận hắn là để châm ngòi li gián quan hệ giữa hắn và Tô Vãn.



Không nói đến Hiên Viên Duệ của phủ Việt Vương sốt ruột thế nào, sau khi tiệc tối kết thúc, Tô phủ lập tức trở lại vẻ yên tĩnh so với bất kỳ nơi nào.



Khách hứa hoàn toàn không nghĩ tới, chân trước họ vừa rời đi, sau lưng hai cha con Tô Ngọc Phong và Tô Duệ liền lập tức vung tay đánh nhau ngay tại bàn tiệc.




Tô Ngọc Phong đã sớm muốn dạy dỗ đứa con ngỗ nghịch này từ lâu, mà đối với đao kiếm của phụ thân, Tô Duệ cũng không hề ra tay nhẹ nhàng, hai cha con đánh một trận thật lâu mà vẫn không phân được thắng thua.



Sau nửa đêm, toàn bộ kinh thành lâm vào ngủ say.



Bên giường của Tô Vãn không biết từ lúc nào lại xuất hiện một bóng người, chỉ khác với trước kia đó là, lần này Tô Vãn hoàn toàn tỉnh táo.



Trong đêm tối, ánh mắt cô vẫn cực kỳ thanh đạm, nhìn người ngồi bên mép giường, hoàn toàn không có bất kỳ biểu tình dư thừa nào: "Nhìn dáng vẻ này, đệ thắng?"



Một bàn tay to mang theo vết máu đột nhiên sờ lên mặt cô: "Nếu dám gả cho Tư Ngự, ta sẽ thiến hắn!"



Khẩu khí của Tô Duệ hung tợn, phối hợp với gương mặt dính đầy máu đen của hắn, trong đêm tối yên tĩnh này nhìn rất đáng sợ.



"A..."



Tô Vãn lên tiếng: "Nếu không phải Tư Ngự thì sao?"



"Vậy trực tiếp băm nuôi chó!"



Tô Duệ trả lời cực kỳ dứt khoát. Cũng không phải hắn có cảm tình đặc biệt gì với Tư Ngự, đơn giản là hắn cảm thấy mạng của Tô Vãn quý giá hơn bất cứ kẻ nào, mà người có thể trị được bệnh của Tô Vãn lại chỉ có Tư Ngự, cho nên Tư Ngự không thể chết, nhưng thiến hắn thì Tô thiếu chủ không cảm thấy áp lực chút nào.



"Vậy nếu... là ngươi thì sao?"



Tô Vãn bình tĩnh nhìn Tô Duệ ngồi bên giường.



Ngón tay Tô Duệ cứng đờ, cả người cứng đơ tại chỗ, ngay cả thở cũng dừng lại.



Nhìn bộ dáng của Tô Duệ, Tô Vãn vẫn không chịu buông tha, hai tròng mắt nhìn chằm chằm vào hắn: "Ta, nói, nếu, người, cưới, ta, là, ngươi, thì, sao?"



Gằn từng tiếng một, mỗi lần phát ra lại là một lần găm chặt vào tim.