Hạ Tê: "Ư..."
Âm thanh lập đi lập lại trong vô thức, đôi mắt vốn dĩ đang đóng chặt khẽ động vài cái, lông mi cong dài mảnh khảnh cũng nhẹ nhàng run rẩy theo.
Hạ Tê mơ mơ hồ hồ mở mắt, chốc lát vẫn chưa định hình được đã xảy ra chuyện gì.
Hệ thống 000: [Tê Tê, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, làm tôi sợ muốn chết!]
Con mèo nhỏ trong đầu thấy cậu cuối cùng cũng tỉnh lại, trái tim đang treo ngược đã có thể thả lỏng buông xuống.
Hạ Tê nhìn nó, trong đầu chợt thoáng qua một cảnh tượng hồi tưởng, cậu đột nhiên nhớ lại trước khi bất tỉnh đã xảy ra chuyện gì, sau đó thì nhìn xuống cổ tay trái của mình.
Cổ tay vốn bị bẽ gãy, giờ đây lại thấy vẹn toàn không chút mất mát, một chút vết tích cũng không còn, vả lại khi cử động cũng hoàn toàn không cảm thấy đau.
Hạ Tê: [000, cổ tay của tôi...đây là chuyện gì vậy?]
Cậu còn nhớ rõ ràng là mục tiêu công lược đáng sợ đó đã bẻ gãy cổ tay của cậu rồi, cảm giác đau đớn toàn thân như sắp phát nổ, bây giờ nhớ lại, đầu dây thần kinh dường như vẫn đang run cầm cập.
Hệ thống 000: [Mục tiêu công lược đã chữa khỏi cổ tay cậu rồi, sau đó đem cậu về đây.]
Hạ Tê: [Đem về...]
Hạ Tê vừa nghe liền cảm thấy không đúng, cậu nhìn tứ phía, sau đó kinh ngạc bất động tại chổ.
Cậu vậy mà bị nhốt trong một cái lồng sắt lớn, vả lại cái lồng sắt này còn treo lơ lửng trên trần nhà, cậu vừa động, lồng sắt cũng nhẹ nhàng lắc lư theo, trông có vẻ vô cùng nguy hiểm.
Không chỉ như vậy, cổ chân của cậu còn bị khóa bằng một dây xích sắt lớn, dây xích sắt này nối trực tiếp với lồng sắt, khiến cậu mọc cánh cũng khó bay!
Hạ Tê: [000...]
Hạ Tê lo lắng nói, kết quả còn chưa đợi 000 hồi âm, bên dưới đã truyền đến tiếng bước chân.
Cậu vô thức nhìn xuống dưới, liền nhìn thấy tay nắm cửa hơi chuyển động một cái, ngay sau đó là một hình ảnh quen thuộc chầm chậm từ cửa bước vào.
Thời khắc bốn mắt nhìn nhau, cậu thấy được rất rõ ràng sự lạnh lẽo trong mắt đối phương, sự lạnh lẽo rét xương rét thịt, giống như muốn đóng băng cậu vậy.
Cơ thể Hạ Tê không kiềm chế được mà run rẩy, khuôn mặt sợ sệt, trực tiếp lùi về sau, dây xích sắt cũng theo chuyển động của cậu mà phát ra tiếng leng keng, trong căn phòng yên tĩnh thì tiếng động này càng vô cùng rõ ràng!
Ti Kình Thương đưa mắt nhìn cậu, nghe thấy tiếng động của dây xích sắt, khuôn mặt thế mà lại lộ ra một chút biểu cảm vui vẻ.
Hắn nhìn Hạ Tê rồi từ từ thong thả lấy ra từ trong túi quần một cái điều khiểu từ xa, nhẹ nhàng ấn xuống.
Chỉ nghe thấy âm thanh ken két ken két, lồng sắt bao quanh Hạ Tê chợt rung lắc dữ dội, cậu bị dọa sợ bèn duỗi tay nắm chặt lồng sắt, chỉ lo bản thân sẽ như vậy mà té xuống.
Cái lồng sắt từ từ hạ xuống, một tiếng "ầm", đáp trên sàn nhà.
Hạ Tê nhìn người đàn ông đang không ngừng bước đến gần rồi mở cửa lồng sắt đi vào, mặt cậu sợ hãi đến trắng bệch, cả người cũng nhích lùi về sau, khuôn mặt không giấu được nổi kinh hãi.
Sau lần bị hắn bẽ gãy cổ tay, bây giờ chỉ cần nhìn thấy Ti Kình Thương, cậu liền hận không thể tìm chổ mà trốn vào, tốt nhất là cách hắn thật xa, vĩnh viễn đừng để cậu thấy nữa.
Ti Kình Thương cúi thấp người đi vào cái lồng sắt được chế tạo đặc biệt trước mắt, nhìn cậu nhóc gương mặt trắng bệch toàn thân run rẩy ấy, ý cười trên mặt càng rõ thêm mấy phần.
Ti Kình Thương: "Cái lồng này là tôi vì cậu mà dày công chế tạo, từ đây về sau cậu sẽ ở trong này, có thích không?"
Giọng nói trầm thấp của hắn rót vào tai Hạ Tê, còn có một mùi tùng bách nhàn nhạt, rõ ràng là thứ có thể trấn an người khác nhưng Hạ Tê thì sợ muốn chết.
Hạ Tê: Cái tên này thật sự là một tên biến thái, có người bình thường nào thích ở trong lồng không?
Hạ Tê khẽ cắn cắn môi, ngồi rút một góc trong lồng sắt, không muốn nói.
Ti Kình Thương nhìn chăm chăm cái môi hồng hào của cậu, lại nhớ đến xúc cảm mềm mại và mùi hương ngọt ngào, ánh mắt chốc lát trở nên thâm sâu, thực tế đã nổi lên một chút ham muốn.
Mùi tùng bách vỗn dĩ nhàn nhạt đột nhiên trở nên nồng nặc, câu dẫn quấn quýt lấy Hạ Tê.
Hệ thống 000: [Tê Tê, trình độ hắc hóa của mục tiêu công lược đã vượt ngoài phạm vi đo lường rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể làm ra chuyện đáng sợ hơn, cậu nghĩ cách trấn an hắn một chút đi.]
Giọng nói của 000 vang lên trong đầu, âm thanh đại khái như có chút lo lắng bất an.
Hạ Tê nhìn nó một cái, khóe miệng khẽ co giật, nói không nên lời.
Hạ Tê: Lại trấn an, mục tiêu công lược đáng sợ như vậy, đến tay người còn chặt xuống được, cậu sao còn dám trấn an dỗ dành hắn!
Dáng vẻ muốn khóc của Hạ Tê, còn cắn cắn môi, hoàn toàn không biết nên làm thế nào.
Nhưng Ti Kình Thương nhìn thấy bộ dạng này của cậu, ý nghĩ xấu xa trong mắt thế mà trong chốc lát tiêu tan.
Hệ thống 000: [Ting, độ hảo cảm của mục tiêu công lược tăng thêm 1, độ hảo cảm hiện tại 3, giá trị hắc hóa 100. Tê Tê, độ hảo cảm của mục tiêu công lược tăng rồi, hắn thích cậu á nha, hay cậu thử lại lần nữa, lần này chúng ta không chạy, chỉ nghĩ cách dỗ dành hắn, chắc là hắn không xuống tay tàn nhẫn đâu!]
Hạ Tê nghe được lời này của 000, không có lấy một chút vui vẻ.
Hạ Tê: Được biến thái thích chính là tai họa!
Nhưng trước mắt ngoài cách mà 000 nói, cậu cũng không còn lựa chọn nào khác.
Hạ Tê hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm người đàn ông ở ngay trước mặt cậu, bàn tay chậm rãi đặt lên cánh tay hắn, ngẩng đầu, trong mắt đọng hơi nước, cực kì đáng thương mà nhìn hắn.
Hạ Tê: "Tiên...tiên sinh, tôi xin lỗi, lúc trước tôi làm vậy....không phải là tôi cố tình đâu, chỉ là tôi sợ quá, cho nên mới chạy trốn..."
Bàn tay đang áp trên cánh tay hắn, da thịt mềm mại trơn nhẵn đến không thể tưởng tượng, tiếp xúc một cách trần trụi như vậy khiến cơ thể hắn như hỏa thiêu.
Càng huống hồ đầu ngón tay bất an ấy còn nhẹ nhàng vuốt ve trên cánh tay hắn, mơn trớn không mạnh không nhẹ như mang theo mê hoặc, nhưng lại giống như vô ý, làm cho sau lưng hắn đều tê dại, pheromone thuộc về Alpha càng không thể kiềm chế mà hoàn toàn bao lấy Hạ Tê!
Hạ Tê: "Tiên...tiên sinh, anh có thể tha thứ cho tôi lần nữa không? Tôi....tôi đảm bảo, tuyệt đối không có lần sau...."
Giọng nói mềm yếu vẫn đang tiếp tục xin tha thứ, Ti Kình Thương nhìn cậu một cái, đột nhiên tóm lấy tay cậu rồi ấn cả người nằm xuống.
Hạ Tê bị đè nằm trên lồng sắt, sau lưng cậu bị mấy ô vuông của lồng sắt cấn đau muốn chết, trong tiềm thức đưa tay đẩy người đàn ông phía trên ra.
Hạ Tê: "Hức...tiên sinh, đau quá, anh nhẹ chút..."
Giọng nói mang theo tiếng khóc, trong chốc lát kích thích Ti Kình Thương.
Đồng tử hắn nheo lại, nụ hôn mạnh mẽ bá đạo lập tức áp xuống, hơi thở nóng rực trộn lẫn với mùi tùng bách nồng đậm ở trong răng môi Hạ Tê tùy ý cướp đoạt.
Bản năng cậu thiếu chút nữa là phản kháng lại, nhưng vừa nghĩ tới sự đáng sợ của Ti Kình Thương, cuối cùng cũng từ từ buông thả cơ thể tùy hắn chiếm cứ.
Hạ Tê: Suy cho cùng đây cũng là một cách để bảo toàn tính mạng!
Hơi thở kích thích tâm trí, ý thức mơ hồ, tình cảm hỗn loạn, nhiệt độ trong lồng sắt ngày càng tăng cao, hoàn toàn nhen nhóm cho ngọn lửa trong cơ thể cả hai người, làm cho hơi thở cũng trở nên nóng bỏng.
Hôn tới hôn lui, Hạ Tê đột nhiên cảm thấy có chút không thoải mái, cậu bị hôn đến nhũn cả người, thể lực vốn dĩ đã không bằng người đàn ông này, hiện tại lại càng không có sức lực phản kháng.
Cậu bị Ti Kình Thương ôm vào trong lòng, ngồi quay lưng lại với hắn, lộ ra cái gáy trắng nõn, còn có tuyến thể đang tỏa ra pheromone ngọt ngào.
Răng của Ti Kình Thương gần như đã dán sát lên tuyến thể của cậu, nhìn một cái liền cắn xuống!