Đau nhói sau cổ truyền đến, Ti Kình Thương nhanh chóng buông lỏng người trong lòng ra, trong mắt lộ ra một luồng sát ý và hơi thở tàn bạo.
Hắn đột nhiên duỗi tay, bóp chặt cái cổ Hạ Tê, còn chưa kịp dùng sức thì trước mắt liền một màu tối đen, mất ý thức ngã về phía trước, nằm sấp trên người Hạ Tê.
Hạ Tê dùng hết sức lực mới có thể đẩy Ti Kình Thương ra, đưa tay sờ sờ cái cổ, thở hổn hển một cái.
May là hiệu quả ống tiêm gây mê hệ thống đưa cho cậu cũng ổn, bằng không cái cổ của cậu đoán chừng đã bị người đàn ông đáng sợ này bóp gãy rồi.
Hạ Tê: 000, hắn sẽ hôn mê bao lâu?
Hệ thống 000: Không chắc nữa, phải xem tố chất cơ thể của hắn ta, cho nên Tê Tê cậu tranh thủ thời gian đi.
Hạ Tê gật gật đầu, lập tức từ giường bò dậy, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, chỉ sợ người đàn ông lúc tỉnh dậy lại đuổi theo cậu.
Ánh mắt như muốn giết người của hắn khi nãy, cậu sợ nếu bị bắt lại, đừng nói là trong trắng, tới cái mạng quèn này của cậu không chừng cũng mất luôn.
Hành lang bên ngoài phòng VIP yên lặng tĩnh mịch, Hạ Tê mở cửa đi ra, không chạm mặt người nào cả liền nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Cậu tăng tốc đi về phía trước, muốn dựa vào trí nhớ để quay lại quầy trưng bầy, xem có cách nào trà trộn vào trong nhóm khách quý không, đợi đến lúc nào đó sẽ theo họ đi ra ngoài.
Chỉ là trước mắt còn có một vấn đề cần giải quyết!
Hạ Tê cúi đầu nhìn miếng vải trắng mỏng được quấn trên người, mặc cái thứ này thì cậu không thể đột nhập vào trong đám người kia được, cho nên trước tiên phải tìm nghĩ cách tìm một người để đổi quần áo.
Cậu chậm rãi đi về phía trước, vừa đi vừa nhìn hệ thống trong đầu.
Hạ Tê: 000, chổ nào mới có người vậy, cậu nghĩ...
Hạ Tê còn chưa nói xong, chổ rẽ hành lang liền có một người đi ra, người đó mặc đồng phục của Kessel, trong tay còn cầm một dây roi da, vừa nhìn liền biết hắn là người điều giáo có thể lên xuống quầy trưng bầy.
Người điều giáo đó nhìn thấy Hạ Tê, trước tiên là ngẩn người một cái sau đó mặt liền biến sắc, lập tức đi tới.
Hạ Tê định chạy nhưng không kịp nữa, cổ tay bị tóm lấy, cậu đau đến nhíu mày.
Người điều giáo: "Cậu là Omega có khả năng thích ứng cao vừa được đấu giá ban nãy? Cậu không phải nên ở trong phòng VIP hả, sao lại ở đây! Cậu muốn chạy?"
Người điều giáo nhìn cậu, ánh mắt vô cùng sắc bén, tay đang nắm bỗng nhiên dùng sức.
Hạ Tê bị đau mà rên một tiếng, ngẩng đầu lên, cặp mắt rưng rưng hơi nước, mong mỏi nhìn hắn.
Có thể trở thành người điều giáo của sàn giao dịch ngầm Kassel thì hắn cũng đã điều giáo qua rất nhiều Omega, cho dù là trên giường, mấy thứ kỹ năng, đồ chơi có thể phát huy trên cơ thể đều không chắc có thể khơi lên sự nhiệt tình của hắn.
Nhưng bây giờ hắn lại bị Hạ Tê nhìn với đôi mắt lấp lánh ánh nước, bị nhìn đến thở ra hít vào, tay đang nắm cũng thả lỏng một chút, trong mắt hiện lên sự nhiệt tình.
Roi da trong tay trực tiếp nâng lên cằm của Hạ Tê, người điều giáo mang cậu ấn lên bức tường sau lưng, ánh mắt tràn đầy tính xâm lược quan sát cậu từ trên xuống dưới.
Tầm nhìn đi từ ngũ quan tinh xảo của Hạ Tê, từng chút từng chút di chuyển lên cái cổ trắng nõn của cậu, thậm chí còn sáp lại gần hơn.
Một lớp voan mỏng hoàn toàn không thể che được cái gì, cổ áo hơi mở ra, cảnh xuân xinh đẹp ấy làm cho toàn thân hắn rạo rực.
Hạ Tê không dám lấy cứng chọi cứng với hắn, trước tiên chỉ có thể tỏ ra mềm yếu, xem thử có cách nào thoát thân không.
Cậu mở to đôi mắt đen láy long lanh ánh nước, nhìn chằm chằm người điều giáo trước mặt, khuôn mặt ngoan ngoãn.
Hạ Tê: "Khách vẫn chưa đến nên tôi định đi vòng vòng thôi, sẽ quay về ngay mà."
Nghe cậu nhắc đến khách, biểu cảm trên gương mặt của người điều giáo liền vụt tắt.
Quy định của Kassel, nếu người điều giáo dám động vào hàng trưng bày mà khách đã chốt, không chỉ bị Kassel gạch tên mà còn bị phế giống (chặt kiu ấy =))), trực tiếp quăng đi.
Thân là một là Alpha, nếu như bị phế giống thì nữa đời sau đều bị hủy rồi.
Cho dù vật bé nhỏ trước mặt rất mê người, hắn cũng không dám làm liều.
Hắn thu lại roi da trong tay, kéo cổ tay của Hạ Tê.
Người điều giáo: "Tôi nói cậu biết, đừng có suy nghĩ chạy trốn! Ở đây là Kassel, hậu quả của chạy trốn, tôi sợ rằng cậu không gánh nổi đâu!"
Giọng nói của người điều giáo chứa đầy sự uy hiếp, vừa nói vừa kéo tay cậu về phía trước, động tác vô cùng thô bạo.
Hạ Tê cứ bị kéo về phía trước như vậy, hoàn toàn không thể thoát khỏi kiếm chế của hắn.
Vả lại bây giờ vẫn còn ở trên hàng lang, cậu cũng không dám gây ra tiếng động quá lớn, nếu không sẽ khiến nhiều người chú ý, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo.
Đợi đến khi tới phòng VIP lại nghĩ xem còn cơ hội nào để chạy không!
Cửa phòng bị mở ra, cậu trực tiếp bị kéo vào trong, với lại lúc này trong phòng VIP, người khách đã mua cậu đang ngồi đợi trên ghế sô pha đơn, bên cạnh còn có người phụ trách đang đứng.
Tất nhiên là vị khách này lúc nãy qua không thấy cậu, bây giờ đang tức giận đùng đùng.
Người phụ trách: "Cậu vậy mà dám chạy!"
Người phụ trách giận dữ trách mắng, bước lên trên, muốn tát cậu một cái, phía sau liền truyền đến một giọng nói lạnh như băng.
Cận Kiệt: "Ông dám đánh người của tôi?"
Câu nói này lập tức khiến người phụ trách thu tay lại, nhíu mày, làm ra dáng vẻ lo lắng sợ hãi.
Người khách ngồi trên ghế sô pha đơn, ánh mắt nóng bỏng của hắn rơi trên cơ thể cậu.
Sắc mặt của Hạ Tê có hơi trắng bệch, từ trên xuống dưới càng nhìn càng thấy gầy yếu, dưới cặp lông mi cong vuốt là đôi mắt trong veo xinh đẹp, hiện ra tầng hơi nước mỏng, đó là dáng vẻ lo lắng sợ hãi, trông vô cùng đáng thương, làm người ta chỉ muốn lập tức ôm người vào trong lòng, cẩn thận mà yêu thương từng chút!
Cận Kiệt không chờ nổi nữa đứng dậy, vòng tay ôm trọn cậu.
Cận Kiệt: "Mấy người đi ra đi, không có chuyện gì thì không được phép làm phiền, quấy nhiễu nhã hứng của bổn thiếu gia, mấy người gánh không hết tội đâu!"
Người điều giáo: "Vâng, cậu Kiệt."
Người phục trách: "Vâng, cậu Kiệt."
Người phụ trách và người điều giáo đồng thời đáp lời, nhanh chóng quay người rời đi.
Cận Kiệt: "Qua đây."
Tiếng đóng cửa vang lên, Cận Kiệt vẫy tay gọi Hạ Tê, khuôn mặt không chờ nổi nữa.
Hạ Tê do dự một chút, còn chưa kịp đi lên phía trước, người đàn ông ngồi trên ghế sô pha đã không chịu nối mà trực tiếp đi qua.
Giây sau, hàm dưới của Hạ Tê liền bị bóp lấy.
Cận Kiệt: "Cậu lúc nãy là muốn chạy sao, tôi tốn 100 vạn tinh tệ mua cậu, vậy mà cậu dám chạy!"
Hắn nhìn cậu với gương mặt vô cùng hung ác nham hiểm, biểu cảm trên mặt Hạ Tê lộ ra một chút sợ hãi, theo bản năng mà lùi về sau.
Hạ Tê: "Tôi......tôi không dám......"
Âm cuối phát run, còn mang theo một chút nghẹn ngào, Cận Kiệt nghe được âm thanh vừa nhẹ vừa mềm còn hơi run rẩy này, ngọt đến mức khiến người ta mất hồn.
Âm thanh như thế này nếu ở trên giường......chỉ sợ khiến cho nam nhân trong toàn thiên hạ đều điên lên hết!
Cận Kiệt: "Đừng sợ, tôi sẽ yêu cậu thật nhiều, lát nữa sẽ làm cho cậu dục tiên dục tử, muốn thôi chẳng được."
Cận Kiệt nói xong, bỗng kéo tay Hạ Tê, mang cậu lên giường.
Hạ Tê muốn giãy giụa, nhưng chút sức lực đó của cậu không bì được với Cận Kiệt, chỉ có thể bị động mà bị kéo đi.
Hạ Tê: 000, bây giờ tôi phải làm sao?
Hạ Tê vội vàng cầu cứu hệ thống, nhưng con mèo nhỏ trong đầu bây giờ lại không thấy bóng dáng đâu, cứ vậy mà mất tích rồi.
Cận Kiệt: "Bé cưng à, bây giờ chúng ta làm nha!"
Cận Kiệt kéo cổ tay Hạ Tê, trực tiếp kéo cậu tới giá sắt trước giường, lấy còng tay rồi đeo vào tay cậu.
Hạ Tê dùng sức giãy giụa vài cái, nhưng đau nhói trên cổ tay vẫn không ngừng truyền đến, khiến cậu hoàn toàn không thể dùng sức, nước mắt càng rơi càng nhiều, cơ thể chỉ còn sức run rẩy, dáng vẻ này thật là vô cùng đáng thương.
Cận Kiệt thưởng thức vẻ xinh đẹp của người trước mặt, chậm rãi đi đến bên cạnh, cầm roi da trên giường lên, nhìn ánh mắt của Hạ Tê, tưởng chừng như một con thú hung dữ tàn bạo sắp nhào vào con mồi!