Mây mù bao phủ, núi non trùng trùng.
Bay nhanh như gió theo Mộc Hoàng, cung Ung Hòa của núi Vô Kê dần dần hiện ra trước mặt Phong Vân.
Giữa đám núi non trùng điệp hiện lên cảnh lầu son điện ngọc vô cùngđẹp đẽ, những viên ngọc lưu ly đỏ chói tỏa sáng rực rỡ khiến người takhông thể nhìn gần, khung cảnh trông hết sức siêu phàm thoát tục.
Phong Vân vừa líu cả lưỡi vừa âm thầm hối hận vì rời đi quá gấp nênkhông đưa Tiểu Thực với sư tử Hoàng Kim và bọn Á Phi đi cùng. Nếu tớiđây bọn họ hẳn sẽ rất thích nơi này.
“Đại sư huynh tới rồi!” Giữa luồng sáng rực rỡ bỗng liêntiếp xuất hiện giọng nói từ bốn phương tám hướng của ngọn núi bay tới,tất cả đều là lời chào hỏi Mộc Hoàng.
Mộc Hoàng vẫy vẫy tay về phía mấy ngọn núi rồi ừ một tiếng.
Phong Vân không biết hắn vẫy tay với ai, cũng không biết ai đang chào hỏi hắn, nàng chỉ nghe thấy có tiếng người ẩn ẩn hiện hiện. Nơi này phổ biến kiểu chào hỏi chỉ có tiếng mà không thấy người ư?
Từ trên không phi xuống, bọn họ rơi thẳng xuống một đụn mây. Trongchớp mắt, Mộc Hoàng, Phong Vân, còn có cả Hàn Ngọc, liền có mặt tại đỉnh núi Vô Kê.
Trước mắt Phong Vân hiện ra một rừng thông, có hai nam nhân đang ngồi dưới một tán lá, mắt không rời khỏi bàn cờ trước mặt. Hai người nàythoạt nhìn thì đại khái chỉ khoảng chừng bốn mươi năm mươi tuổi. Mộtngười thoạt nhìn tiên phong đạo cốt rất giống thần tiên, người còn lạithì đằng đằng sát khí y hệt Diêm La*, khí chất của hai người bọn họ hoàn toàn đối lập. Phong Vân nhướng mày, hai khí chất đối lập này không hiểu sao lại trông rất hòa hợp với nhau.
(*Diêm La: Diêm Vương.)