Vù vù… Gió lạnh thổi qua, khung cảnh chứa đầy vẻ quỷ dị.
“Xuất sắc!” Á Lê vẫn đứng sừng sững trên bầu trời chờ xemnáo nhiệt lúc này không nhịn được hô lên một tiếng, vẻ mặt hắn trông vôcùng hưng phấn.
“Rất thú vị!” Hỏa Phượng ở bên cạnh chau chau mày.
Đỗ Như và mấy tinh linh khác đang bay lơ lửng không phát biểu câunào, cả đám chỉ đồng loạt giơ ngón tay cái hướng về phía Mộc Hoàng.
Nụ hôn mạnh mẽ đến nỗi mấy chục vạn pho tượng kia cũng chỉ biết đứng nhìn.
Vẫn khoanh hai tay trước ngực và vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt, Á Phi liếc mắt chăm chú nhìn Mộc Hoàng một chút, khóe miệng chậm rãi cong lên vẽthành một nụ cười. Á Phi không hay cười, mà mỗi khi hắn cười thì quảthực trời xanh cũng phải say đắm. Chỉ tiếc lúc này trong mắt của các pho tượng kia không hề có hắn mà chỉ có hai nam nhân đang hôn nhau thắmthiết.
“Kịch hay đến rồi đó!” Á Phi thuận tay khua khoắng rồi kéomột đám mây ở bên người lại và ung dung ngồi lên, món khai vị đã dọn rarồi, sắp có kịch hay đây!
“Ha ha… Hì hì… Há há…” Nghe những lời Á Phi vừa nói, Á Lê và đám tinh linh đều ha hả cười vui đến xiêu vẹo cả người, cả đám lại tiếp tục háo hức chờ xem náo nhiệt.
Gió thổi tứ phương,trong đấu trường vẫn lặng ngắt như tờ. Mọi ngườiđều trợn mắt há mồm nhìn hai nam nhân đang hôn môi say đắm, chẳng có một ai phục hồi được tinh thần.
Ngay cả Phượng Vũ Náo và Phượng Vũ Phi.
Kể cả Ngàn Dạ Cách.
Đông Nam trời sụp Tây Bắc đất lở cũng không khiến người ta chấn động bằng nụ hôn này.
Ngay giữa khung cảnh yên tĩnh chỉ có tiếng gió thổi vù vù, Mộc Hoàngôm chặt lấy Phong Vân đang bị ép sát vào ngực mình. Hắn hung hăng điêncuồng và không kiêng nể gì mà tiếp tục hôn môi nàng. Thiếu chút nữa, chỉ thiếu một chút thôi là hắn đã mất Phong Vân. Vừa mới đây thôi có ngànvạn đạo sấm sét còn gào thét với sát khí ngập trời, Phong Vân thì ở bêntrong, mà hắn lại ở bên ngoài, cả hai chỉ gần nhau trong gang tấc mà cócảm giác như xa tận chân trời, điều này khiến hắn cơ hồ muốn phát điên.
Không, hắn không thể chịu nổi!
Hắn không chịu nổi nếu Phong Vân xảy ra bất cứ chuyện gì ở ngay trước mắt hắn.
Hắn tức giận, hắn càng sợ hãi hơn.
Trong nháy mắt đó hắn đã nghĩ có lẽ… Có lẽ…
Bàn tay của Mộc Hoàng ôm chặt từ sau lưng Phong Vân đang phát run. Hắn đang sợ hãi, sợ hãi bị mất đi người trong lòng mình.