Cảm tưởng như nửa ngày trôi qua, những tưởng Mộc Hoàng sẽ cười nhạo mình , nhưng mà Mộc Hoàng đột nhiên trầm giọng nói:“Ta chỉ nghe người ta nói qua, yêu không phải chỉ nói là được, mà phải làm được.”
“Đúng vậy” Phong Vân gật đầu, nàng thừa nhận quan điểm này.
“Ta đây sẽ chứng tỏ cho ngươi thấy, ta tin tưởng mình sẽ làm được.” Mộc Hoàng ánh mắt thâm trầm, cởi bỏ quần áo còn ngăn trở trên người Phong Vân,một bên chiếm lại thế thượng phong.
Phong Vân chỉ cảm thấy đầu oanh một tiếng, mặt vừa ửng đỏ lại vừa tức giận.
Mộc Hoàng, lời này là có ý tứ gì, cư nhiên là việc này, chết tiệt, hắn nghe ai nói .
Tiểu Thực, trói hắn cho ta, Phong Vân đỏ mặt nói.
Tiểu Thực đã sớm ngồi một bên ở trên giường, cành lá lả lướt, thấy vậy lắc đầu nói”Không trói, lần trước trói hắn ngươi còn trừng ta,bây giờ đừng hòng bắt ta trói hắn” .
Hừ, hai đại lưu manh, mỗi ngày hai người đều trần truồng , làm hư Tiểu Thực .
Dứt lời, Tiểu Thực vênh mặt lên, quay đầu làm bộ không để ý tới Phong Vân .Tuy nhiên thỉnh thoảng vẫn hơi hơi quay đầu lại, không ngừng nhìn lén.
Phong Vân tức giận, nhưng không có biện pháp, đành phải co rụt lạiduỗi hai chân ra, chế trụ hai tay của tên cầm thú Mộc Hoàng này, thânhình mạnh mẽ di chuyển, hai người đổi lại vị trí cho nhau, PhongVân ngồi trên người Mộc Hoàng.
“Tốt, nếu nói chỉ là vô dụng, không bằng dùng linh lực, ngươi đánh thắng ta, ta liền theo ngươi.” Phong Vân nhìn Mộc Hoàng, lúc này chỉ có thể ngăn chặn bằng những lời này .
Linh lực của hắn bây giờ là hưng thịnh nhất , nhưng vừa mới phảichống đỡ công kích của người ta , chắc là đã tổn hao không ít rồi.
Mộc Hoàng nằm ở trên giường, nhìn Phong Vân ngồi trên người hắn , mặt nhăn mày nhíu.
Nửa ngày thân thủ vẫn chậm rãi vuốt ve cơ thể Phong Vân :“Nữ nhân của ta là để yêu thương, đâu phải là để chịu đau hay là để đánh, ta sẽ bảo vệ ngươi”
Thanh âm trầm thấp, bình thản mà hữu lực.
Phong Vân vừa nghe lời này, trong lòng ấm áp, ôn nhu nằm xuống dưới.
Mộc Hoàng như vậy thật sự làm cho nàng có điểm thích .
Chậm rãi cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn hắn một chút , Phong Vân lấy mặt mình cọ mặt Mộc Hoàng:“Cho ta thời gian.”
Cũng là cho ngươi thời gian.
Để có thể biết cái gì là yêu, để ngươi có thể lĩnh hội được rằng yêu so với thích cảm giác càng sâu sắc hơn.
Mộc Hoàng cảm thấy Phong Vân khó có lúc ôn nhu như bây giờ, một lúcsau mới chậm rãi vươn tay vuốt ve tóc của Phong Vân , nhíu mày trầmgiọng nói:“Ngươi muốn nhàn nhã cả đời. Ta sẽ che chở, cho ngươi có thể nhàn nhã cả đời.
Ngươi tùy tâm sở dục, ta liền giúp ngươi có thể tùy tâm sở dục.
Ngươi muốn tự do tự tại, ta liền cho ngươi tự do tự tại.
Trên đời này trừ bỏ ta, không còn ai có quyền thế có năng lực hơn ,hơn nữa không ai có thể hiểu biết sâu sắc về ngươi như ta, biết ngươimuốn gì, cần gì, chẳng lẽ đây không phải là yêu? Thật sự là mạc danh kỳdiệu ( không thể hiểu nổi ).
Nói cho ngươi, ngươi tốt nhất là đem ánh mắt của mình chỉ được tậptrung ở trên người ta, nếu dám xem loạn,ngó đông ngó tây, tâm tư dám lộn xộn, ngươi xem ta lột da của ngươi như thế nào.
“Thời gian ta cho ngươi chỉ có thể là ba tháng, ta không có kiên nhẫn để chờ đợi.” Mộc Hoàng giải quyết dứt khoát.
Phong Vân nghe vậy cười cũng không được, tức cũng không xong, cảmđộng cũng không phải, đành phải ôm chặt đầu vai Mộc Hoàng, Mộc Hoàng,thật sự trưởng thành, cả về thân thể, lẫn tâm tư.
“Ngươi cho ta……”
“Đế quân.” Mộc Hoàng vừa mới mở miệng, ngoài cửa có người đột nhiên nhanh chóng chạy tới bẩm báo.