Lời này vừa nói ra, Mộc Hoàng liền nhíu mày, có chút tức giận.
Phong Vân thấy Mộc Hoàng như thế , trong lòng lo lắng, chuẩn bị ứngđối.. Nhưng không ngờ Mộc Hoàng nhanh chóng đưa tay lên trán , xoa xoami tâm . Có vẻ như Mộc Hoàng đang cố gắng đè nén cơn tức giận.
Đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt Phong Vân, Mộc Hoàng cúi đầu hôn nhẹ lên môi Phong Vân , thầm thì :“Việc này nếu là trước kia thì ta sẽ mất hứng, tuy nhiên ta đã thích ngươi, ta có thể cho rằng đây cũng là một loại tình thú.”
Gió lại thổi qua, ngoài cửa sổ , tiếng chim điểu kêu gào thảm thiết.
Phong Vân đơ cả người, hoàn toàn bị đứng hình, tắt tiếng trong giây lát .
Mộc Hoàng biết tình thú là cái gì sao ? Từ từ đã, vấn đề này gác sang một bên đã , hắn thích nàng?
“Ngươi thích ta?” Phong Vân nhìn chằm chằm Mộc Hoàng.
Mộc Hoàng nhìn lại Phong Vân, không chút xấu hổ , thản nhiên nói:“Phải.”
Khi đó hắn tuy rằng không thể động đậy ,cũng không thể nói chuyện,nhưng hắn vẫn có thể cảm giác hết thảy mọi thứ xung quanh mình.Phong Vân chạy ra khỏi vòng bảo hộ chỉ vì dẫn dắt địch nhân rời đi , tiểu PhongVân tuy thân thể yếu ớt nhưng ý chí vô cùng mạnh mẽ……Khoảnh khắc đó,trong lòng như có nổi cơn sóng gió, có khiếp sợ, có vui mừng, nhưng cũng có rất nhiều lo lắng……Khi đó hắn chỉ biết, hắn thích nàng, thích nữnhân có cái tên Hách Liên Phong Vân , thích cái người trên danh nghĩa là ‘’ tướng công’’ của hắn.