Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

Chương 126: Thợ săn tiền thưởng (8)




Hắn nhìn theo Phong Vân trên trán đã toát ra mồ hôi lạnh từ bao giờ,lướt qua khuôn mặt Phong Vân, tích lại một tầng bụi bặm.Đó là tình trạng hết linh lực.Mà lúc này tiểu thực bởi vì hấp thu nhiều linh lực cửu cấp thiên nữ ma thú,đang trong tình trạng tu luyện, không thể dùng tới.

Mộc Hoàng mặt mày nhăn lại,lần đầu tiên tay nắm lại thành quyền.

Linh lực nổi lên bốn phía, nhược cùng cường luân phiên lẫn nhau.

Lâm Quỳnh bọn họ ba người miễn cưỡng cũng chỉ ngăn lại được Ngọc LưuLy, khi mụ ta đang định vồ một cái đến chỗ bọn họ, Phong Dương nhân cơhộ mụ không tập trung đánh bay mụ ta ra ngoài.

Quay người lại đem toàn bộ linh lực của chính mình, hướng tới chỗPhong Vân vẫn đang giằng co cùng nam nhân truyền lại toàn bộ linh lựccủa mình.

Ngọc Lưu Ly hào quang âm nhu, xa xa linh tông không còn chút thực lực.Nhưng là, lúc này lại có hành động làm cho người cả kinh.

“Không……” Phong Vũ cơ hồ sợ hãi mà hô to, Phong Vân……

“Chịu chết đi.” Tên đội trưởng vẫn đang đối trọi cùng PhongVân ,hắn mạnh mẽ thét một tiếng dài,linh lực toàn thân đều hướng tới nữnhân rắn rết- Ngọc Lưu Ly kia mà kết hợp cùng ả.

Trong khoảnh khắc, hai cỗ linh lực ở trên không trung hợp nhất thành một thể.Cái kia mang một màu đỏ hủy diệt, lập tức mang thế đại trướng,điên cuồng áp đảo linh lực lục sắc của Phong Vân , hướng tới chỗ PhongVân mà tấn công mãnh liệt.

“Phong Vân……” Lâm Quỳnh, Phong Dương trong nháy mắt đều trừng lớn mắt.

“Mộc……” Mà Dương Vụ cổ họng ngẹn lại không thể nói nên lời hướng về phía Mộc Hoàng hoảng loạn rống to.

Mộc Hoàng không hề động đậy, hắn phải có năng lực, hắn còn phải……

Hồng quang mang lực lượng áp đảo hướng tới chỗ Phong Vân mà vồ lấy.

Chẳng lẽ hôm nay lại mất mạng ở đây? Phong Vân hai mắt mở lớn nhìnhồng quang , cái lực lượng mang sức mạnh hủy diệt kia đang lao thẳng tới chóp mũi rồi toàn bộ khuôn mặt nàng.

Không khí, trong nháy mắt cũng chỉ còn lại sự giết chóc.

Phong Vân chỉ kịp xoay người, một phen hung hăng đẩy Mộc Hoàng ra:“Bảo hộ người thân của ta.”

Mộc Hoàng khẳng định bản thân có thể tự bảo vệ mình , nàng liền đem người nhà của nàng phó thác hết cho hắn.

Khi nàng tuyệt vọng, cái gì làm được nàng đều sẽ làm thử.

Mộc Hoàng bị Phong Vân đẩy ra phía xa xa,con mắt thật sâu nheo lại nhìn Phong Vân, trong ánh mắt kia……

Hồng quang đi tới , gần trong gang tấc.

“Phong Vân……” Phong Vũ thét chói tai xoay quanh trên không.

“Oanh.” Trong nháy mắt thời điểm chỉ còn là sợi chỉ treochuông, một đạo kim hoàng đột nhiên từ đâu vụt đến, chống lại hồngquang màu đỏ hủy diệt kia.

Trong khoảnh khắc cỗ hồng quang màu đỏ kia chỉ như lớp vải bông bình thường,bị xé rách sạch sẽ.

Đồng thời,linh lực kim hoàng từ đâu vụt tới kia, lấy một địch bốn,hung hăng chống lại bốn tên thợ săn tiền thưởng kia.Bất quá đối mặtvới cái kia,bốn tên thợ săn tiền thưởng cơ hồ ngay cả thở một hơi cũngchưa thở được đã gục ngã hết lượt.

Hết thảy quá nhanh, bất quá chính trong khoảnh khắc này,chỉ thấy bụi bặm .

“Này……” Từ đại bi đến đại hỉ, đám người Dương Vụ biểu tìnhkhông biết đã biến hóa như thế nào,mặt đã hoàn toàn dại đi.Mà Phong Vânchậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía nơi mà linh lực màu bạc kia vừa mớixuất hiện.

Nơi đó,là nơi mà hoàng kim sư tử nho nhỏ của nàng đang đứng.

Kiêu căng mà lạnh như băng nhưng lại chăm chú theo dõi hết thảy các động tĩnh ở bên này .Đó là ma thú vĩnh hằng của nàng.

Nàng đã chán ghét và quyết định muốn bỏ qua ma thú này.

Phong Vân nhìn hoàng kim sư tử, hoàng kim sư tử cũng nhìn nàng, một người một thú cứ đứng đối diện như thế .

Gió thổi qua, không có một tiếng động nào có thể thắng nổi hai ánh nhìn đó.

Thật lâu sau, Phong Vân mới hạ quyết tâm, thản nhiên nâng tay lên hướng hoàng kim sư tử nói:“Lại đây.”