Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

Chương 103: Cửu Thiên Huyền Nữ (1)




Ma thú rừng rậm liên miên phập phồng, thoải mái chạy loăng quanh khắp nơi.

Lại nói tiếp, ma thú sơn thạch nơi này vô cùng nổi danh, danh tiếngcòn vang đến tận Ảo Ảnh đại lục ấy chứ. Bất quá trong núi tuy nhiều mathú, nhưng cũng không phải là không có chuyện tranh giật của nhau.

Phong Vân lẽo đẽo đi theo mọi người, dọc theo đường đi tìm kiếm bóng dáng ma thú.

Ngoài bát cấp cũng có thể coi là đại ma thú, cũng coi như là có chúttrí tuệ, bình thường không thể dễ dàng gặp được , nhưng một khi gặp được đối thủ, thì lại càng không dễ bị khuất phục.

Mà thấp hơn bát cấp , thì cực kì ngu dốt , hoàn toàn bằng vào thú tính bản năng mà tấn công người khác.

Bởi vậy tình hình là thế này, Phong Vân không cần đi trêu chọc ma thú, ma thú toàn bộ đều đến trêu chọc bọn họ.

Cho nên, Phong Vân vô cùng sung sướng,hai mắt đã ẩn hình kim tệ a, sưu sưu hướng lên phía trước.

Bóng đêm mê say, ánh trăng tỏa sáng.

Ánh trăng lung linh tràn khắp, đem ma thú rừng rậm bao phủ thành một vầng hào quang , vô cùng tĩnh lặng xinh đẹp.

Dòng suối nhỏ uốn lượn , lửa trại sáng rực.

“Ai nha, ta giữ quá nhiều rồi, không còn chỗ để nhét thêm nữa rồi .” Phong Vũ ngồi giữa lửa trại, cau mày nhìn không gian thủ trạc trong tay chính mình.Bên trong đã đầy úp da ma thú , xương cốt cùng ma hạch bịgiết ở dọc theo đường đi .

Mà tất cả những thứ đó cũng không hề tầm thường. Thế nhưng không gian thủ trạc đã bị tắc đầy mất rồi.

“Của ta cũng đầy.” Phong Dương đang ung dung nướng một con thỏ hoang, nghe vậy cũng cười khổ nói.

“Của ta cũng chỉ có thể bỏ thêm hai , ba cái ma hạch nữa .” Lâm Quỳnh dựa vào một gốc cây đại thụ, bất đắc dĩ lắc đầu góp lời.

Lạnh lùng Dương Vụ , nhìn chăm chú vào con thỏ đang nướng trong tayPhong Vân .Tuy rằng không nói chuyện, nhưng khóe miệng co rúm kia đã sớm đem ý tứ tiết lộ ra .Hắn không gian giới chỉ cũng bị đầy rồi .

“Ta nói này Phong Vân, ngươi biết quý trọng ma hạch là tốt rồi,nhưng xương cốt da lông trong này, chúng ta có thể bỏ đi một ít ?” Lâm Quỳnh xoa mày nhìn Phong Vân.

Ngày thường bọn họ tiến vào ma thú rừng rậm, nếu không phải là thuđược ma hạch, thì chính là ấu thú.Những cái này tuy rằng cũng rất đángtiền, nhưng lại rất chiếm chỗ.

Lần này, gặp phải cái cực độ thiếu tiền Phong Vân.Thật quá đen đủi rồi ~

Cái gì cũng bắt họ mang theo, nhồi nhét thật nhiều, thật nhiều…. Hậuquả chính là, không chỉ có Phong Vân không gian nhĩ đinh toàn bộ đềuđầy, mà bọn họ cũng phải vác hộ , chứ thật ra bọn họ có được cái gì đâu. “Lâm đại ca, ta thiếu tiền.” Phong Vân nghe vậy một bên nướng con thỏ trong tay, một bên chớp mắt nhìn Lâm Quỳnh.

Kia ánh mắt…… Kia ánh mắt……

Thật quá đáng ~ , thật quá ti bỉ ~ .

Lâm Quỳnh, Phong Dương thấy vậy, nháy mắt liên hồi những cũng không nói gì.

Phong Vũ lắc đầu, nàng cũng là lần đầu tiên thấy Phong Vân yêu tiền như thế.

Tuy rằng hắn yêu tiền là có lý do.

“Quên đi, quên đi, trước chứa đi, chờ sau này có thứ gì quý trọng hơn thì lúc đó sẽ lựa chọn rồi ném đi vậy .” Phong Vũ cuối cùng cũng tổng kết một câu.