Hắc Đạo Vô Tình

Chương 38: Đã Yêu Người Khác




"Anh đồng ý đi mà...chỉ một đêm thôi! Sáng mai tôi hứa sẽ về sớm...anh phải hiểu là nếu cứ đòi về thì mẹ tôi sẽ càng thêm nghi ngờ đó! Anh cũng biết chuyện giữa chúng ta là bí mật đúng không?" An Minh Hạ vẻ mặt nhăn nhó van nài Hữu Cảnh, cô nói qua máy điện thoại với anh nhưng nếu nghe kĩ sẽ thấy sự cầu xin và nũng nịu ở trong giọng của cô.



Hữu Cảnh ở đầu dây bên kia nghe mà cảm thấy ngứa ngáy, anh cố nén lại cái cảm giác lạ lẫm đang dâng trào bên dưới bụng kia mà lạnh lùng nói "Chỉ một đêm! Đừng để tôi phát hiện ra cô trốn thoát!" An Minh Hạ nhận được lời đồng ý quý giá, cô cười tươi vui vẻ nói "Anh yên tâm...mà cho dù tôi có trốn thì cũng sẽ bị anh bắt về thôi! Đúng không?" Hữu Cảnh nhếch môi không nói gì.



- Hữu Cảnh, cảm ơn anh! - Cô gõ gõ đầu bút xuống mặt bàn, hồi lâu sau mới lên tiếng.



- Sáng mai tôi cho người đón cô! - Anh suýt nữa thì phì cười, cô gái này đang cảm ơn anh đấy sao?



- Được rồi...không cho tôi thêm thời gian gì cả - Vế sau cô nói nhỏ dần nhưng với thính giác nhạy bén của sát thủ, Hữu Cảnh vẫn nghe được rõ cô đang nói gì.



- Thêm thời gian thêm điều kiện!



- Anh...nói thật chứ!? - Cô ngạc nhiên.



- Thật!



- Nhưng không được áp dụng "cái kia" nữa! - Nói đến đây An Minh Hạ liền nhớ lại nụ hôn thoáng qua với anh, cô không khỏi đỏ mặt.



- "Cái kia" là gì? - Anh buồn cười hỏi lại



- Anh...biết rồi còn hỏi!





- Haha, thôi được, điều kiện khác... - Anh cười nói, ánh mắt sâu thẳm lóe lên tia gian tà.



- Ông chủ dạo này dễ tính nhỉ? Làm tôi khá nghi ngờ về cái điều kiện sắp tới của anh đấy! - Hữu Cảnh đồng ý khá nhanh khiến cô thấy lạ.



- Tùy cô!




- Hữu Cảnh, giờ cũng muộn rồi, tôi cúp máy trước nhé! Chúc ngủ ngon! - Nhìn đồng hồ đã hơn 11 giờ đêm, cô vội vàng nói.



- Uh...



Cầm chiếc điện thoại đã tắt trên tay, Hữu Cảnh khẽ cười, đôi môi mỏng mấp máy hai chữ "Ngủ ngon"



*****************



Được tự do hẳn một ngày, An Minh Hạ đương nhiên không bỏ phí rồi. Cũng rất may studio nơi cô làm việc được nghỉ, do ông chủ bận đưa bà chủ đi chơi. Đôi khi hai người đó ân ái hạnh phúc với nhau lại là cái lợi cho đám nhân viên bọn cô. Tiêu Vũ hẹn cô đi chơi, An Minh Hạ ban đầu có chút do dự nhưng một câu "Đừng trốn tránh anh" của Tiêu Vũ mà cô đã lỡ miệng nói đồng ý.



Thấy người con trai mặc chiếc áo phồng trắng kẻ xanh, quần jeans thoải mái đứng cạnh chiếc xe đạp, mái tóc nâu trầm bồng bềnh phủ trước trán. Kí ức thời đại học như ùa về khiến trái tim An Minh Hạ lại một lần rung động. Cô vẫn nhớ, chính vì nhìn thấy hình ảnh này của Tiêu Vũ mà cô mới đem lòng thích anh.



Tiêu Vũ mỉm cười, nụ cười dưới ánh nắng mặt trời càng thêm tỏa sáng "Chúng ta đi thôi!" chẳng cần một chiếc ô tô đắt tiền hay một phương tiện xa xỉ nào khác, đơn giản là chiếc xe đạp mang dấu ấn của thanh xuân. Vậy cũng đủ làm con người chúng ta hoài niệm rồi. An Minh Hạ cô đã đạt được ước nguyện ngày xưa là được ngồi sau yên xe chiếc xe đạp của anh. Được anh chở đi khắp nơi, chỉ có hai người họ mà thôi.




"Hôm nay ngày nghỉ nên anh nghĩ chọn xe đạp đi chơi là tiện nhất! Em không cảm thấy phiền chứ!?" Tiêu Vũ cẩn thận hỏi lại An Minh Hạ dù anh biết tính cô đơn giản và thoải mái. Cô gật gật đầu, tự ngồi lên yên xe của anh cười nói "Em thích đi xe đạp nhất đó!" Tiêu Vũ bật cười, đưa tay xoa xoa mái tóc cô, cử chỉ đầy dịu dàng làm cô đỏ mặt.



Hai người cùng đi đến công viên trò chơi, đi dạo, đi ăn, đi ngắm cảnh, đi đến cả sở thú nữa. Đi từ sáng sớm đến chiều tối mới ngừng, ngồi bên ghế đá trong công viên, trên tay là cốc nước dừa mát lạnh. Không gì tuyệt hơn nữa! An Minh Hạ hút một ngụm nước, đôi mắt to tròn liếc liếc sang Tiêu Vũ, giờ cô mới nhận ra...mình và anh giống như đang đi hẹn hò!



- Sao cứ liếc nhìn anh vậy? - Tiêu Vũ nhạy cảm biết được ánh mắt của cô, không nhịn được lên tiếng.



- Dạ...không có gì ạ! - Cô cúi gằm mặt xuống, che đi vẻ xấu hổ.



- Em đáng yêu thật đấy Minh Hạ! - Anh mỉm cười nói - Có lẽ lí do anh thích em cũng là vì dáng vẻ đáng yêu này của em...



- Anh...thích em thật sao? - Cô ngờ vực hỏi.




- Em nghĩ anh đùa sao? Minh Hạ, em phải nhớ là...chuyện tình cảm không bao giờ được đem ra đùa giỡn!



- Vâng...



- Đi chơi hai người thế này vui thật đấy! Anh cảm thấy tiếc nuối cho thời đại học của chúng ta! Nếu lúc ấy anh có thể phát hiện ra tình cảm của mình sớm hơn thì chắc giờ chúng ta không phải đối diện nhau một cách kì lạ như vậy...



- Tiêu Vũ, anh biết không? Khi lần đầu tiên em nhìn thấy anh, dáng vẻ anh đứng trên bục sân khấu rất tự tin, thu hút, giọng nói lại ấm áp, cuốn hút người nghe. Một chàng trai hội tụ tất cả sự tài giỏi, đẹp trai và tốt bụng. Em đã nghĩ người mình nhìn thấy không phải là người bình thường! - Cô thoải mái duỗi thẳng đôi chân thon ra, ngửa mặt lên trời cười nói.




- Haha, anh đâu tuyệt vời đến mức đấy! - Tiêu Vũ đã biết sự mến mộ của các cô gái đối với mình nhưng khi được nghe An Minh Hạ trực tiếp nói ra, cảm xúc lại trở nên xao động.



- Vì vậy...đối với em, anh đang ở trên rất cao, mà em thì không thể với tới được!



- Minh Hạ?



- Lúc trước anh hỏi em rằng em có thích anh không thì hiện tại em cũng trả lời luôn là có! - Không biết có sự thúc đẩy nào khiến cô dũng cảm quay đầu nhìn thẳng vào đôi mắt Tiêu Vũ và nói - Em đã thích anh từ lúc vào đại học cho đến khi ra trường!



- .... - Tiêu Vũ bất ngờ, anh biết cô thích anh nhưng không ngờ lại lâu như vậy. Anh im lặng, mím môi rồi nói - Vậy bây giờ thì sao?



- Bây giờ?



- Bây giờ...em còn thích anh không?



- Em... - Cô vẫn thích anh! cô vẫn luôn thích anh! Nhưng lời nói đó cứ như bị thứ gì đó chặn lại không thể phát ra.



- Chỉ trước hôm anh tỏ tình với em, anh còn sự tự tin nhưng giờ đây anh lại cảm thấy rất tự ti... - Tiêu Vũ thở dài - Em...đã yêu người khác rồi đúng không?