Hắc Bì Bút Kí Bản

Hắc Bì Bút Kí Bản - Chương 16




Ta đem tất cả đồ đạc của mình thu hết vào trong sổ tay, cùng Klein đồng loạt xuất phát.



Nhóm Paul đều đứng trước cửa trường học tiễn ta, ta cười với bọn họ: “Không sao, các chủ thành lớn đều có ma pháp truyền tống trận, các ngươi cần thì liên lạc ta”, ta đưa cho Paul một khối ma pháp Thủy Tinh dùng để liên lạc.



Lần trước có quyển trục ma pháp kia, Bảo Bảo đã có thể làm ra quyển trục hồi thành. Bất quá chúng rất qúy, mặc dù giá xã hội cao tới 5000 kim tệ, cũng rất khó mua được. Cho nên ta không nói cho bọn họ biết.



Luyện kim sư có thể làm ra quyển trục hồi thành rất ít, loại quyển trục này đối với người ra ngoài du hành, cùng với một ít quý tộc và ma pháp sư lại rất quan trọng. Gặp nguy hiểm mở ra liền có thể tránh khỏi nguy hiểm. Cho nên mới tạo thành cục diện có tiền cũng mua không được. Lần trước trường học là vì an toàn của chúng ta mà khô máu.(tốn hết tiền:3)



Ta nghĩ cùng bọn họ tiếp tục hợp tác, trừ bỏ nguyên nhân hợp tác với họ rất sảng khoái, còn bởi vì bọn họ có thực lực có tài nguyên. Ví dụ như bản đồ lần này, còn có kinh nghiệm du hành của bọn họ, ma pháp sư phổ thông không có được. Cùng bọn họ cùng một chỗ, những tin tức có thể thu thập được này chỉ bằng ta là không xong.



Paul đưa cho ta một quyển trục ma pháp, “Đây là quyển trục hồi thành, nếu gặp nguy hiểm, ngươi trực tiếp trở về. Nếu không có nguy hiểm, đến thời điểm trở về tham gia hoạt động, cũng tốc độ mau chút, lỡ như ngươi đang ở thâm sơn cùng cốc nào đó.”



Ta thật có chút cảm động. Cáo biệt bọn họ, ta và Klein liền xuất phát.



Đi bộ có thể tiện đường thu thập này nọ, cũng là thói quen của ta. Nhưng Klein chỉ là ma pháp sư gầy yếu, ra khỏi Vương Thành không bao lâu, hắn liền bất động. Ta bất đắc dĩ nhìn hắn, xoay người ngồi xổm xuống, “Đi lên, ta cõng ngươi.”



Dù sao cơ thể của ta đã được Bảo Bảo cải tạo thật sự lợi hại, coi như là huấn luyện vác nặng, tiếp tục rèn luyện chính mình.



Cho dù có thể mua xe ngựa, nhưng chúng ta cũng sẽ lên núi, vào rừng sâu, đi dã ngoại, không có khả năng toàn ngồi xe ngựa. Lại nói xe ngựa cũng sẽ khiến ta bỏ sót những thứ trên đường. Tránh đường lớn, hành tẩu trong hoang dã, cũng sẽ không có người nhìn thấy chúng ta mà cảm giác quái dị.



Hắn do dự một lát, leo lên lưng ta, ôm cổ ta. Ta nói Bảo Bảo đem sổ tay gắn vào đế giày của ta, dù sao nó có thể biến thành bất cứ hình dạng nào, xuất hiện bất cứ vị trí nào trên người ta, hơn nữa sẽ không bị hư hỏng. Bên đường nhìn thấy cái gì, đạp đến cái gì, liền trực tiếp thu thập.



“Carl, cõng ta ngươi mệt không?”



“Không mệt.”



“Ta là lần đầu tiên bị người cõng.”



“Không quen sao?”



“Không, rất tốt.”



Ta cõng hắn đắm chìm trong nắng sớm hạ, vững vàng đi về phía trước.



“Carl, nữ ma pháp sư kia là vị hôn thê của Paul sao?”



“Xem như vậy, bất quá bọn họ còn chưa cử hành nghi thức đính hôn.”



“Bọn họ sẽ kết hôn sao?”



“Có lẽ.”



“Rất nhiều ma pháp sư đều cả đời không kết hôn.”



“Chính xác, có thể bởi vì ma pháp là người chuyên chú, siêng năng nghiên cứu học tập này nọ. Bởi vậy rất nhiều ma pháp sư chuyên chú nghiên cứu, dần dần chặt đứt quan hệ với thế tục thế giới. Bọn họ chuyên chú, cũng khiến cho bọn họ không có khả năng đầu nhập quá nhiều tinh lực vào người khác. Bởi vậy ma pháp sư, nhất là ma pháp sư trên cao cấp, thường đều là độc thân. Bất quá ma pháp sư cấp thấp, bị giới hạn bởi tư chất ma pháp, ngược lại là đại bộ phận sẽ kết hôn.”



“Nữ ma pháp sư kia vì sao muốn kết hôn? Kết hôn rất tốt sao?”



“Chắc do lựa chọn cá nhân. Natasha tất nhiên là có thiên phú ma pháp sư cao cấp, nhưng dù sao cũng là nữ tử trẻ tuổi, đối với tình yêu hôn nhân có mơ mộng cũng thực bình thường. Ngươi nghĩ xem, học sinh 18 tuổi tiến vào trường học ma pháp, khi đó nếu không chuyên chú, trên cơ bản không có khả năng có thành tựu. Chờ khi bọn hắn có thành tựu đã là ba bốn mươii tuổi, cũng vốn không tình cảm nam nữ.”



“Về phần Paul, hắn trừ bỏ là hoàng kim đấu sĩ, còn là công tước tương lai, không có khả năng thoát ly thế tục thế giới. Đấu sĩ và ma pháp sư bất đồng, đại bộ phận đấu sĩ đều phụ thuộc vào quyền quý. Đấu sĩ không yêu cầu chuyên chú tu hành như ma pháp sư, hơn nữa cách bọn họ tu hành là không ngừng đánh nhau, làm hộ vệ hoặc là đi biên cương chiến trường đều là lựa chọn thông thường. Nếu không thoát ly thế tục, tự nhiên sẽ kết hôn sinh con.”



“Nga, vậy tương lai ngươi cũng kết hôn sao?”



“Ta không định kết hôn”, có Bảo Bảo, đã chú định ta không thể vì một cá nhân hoặc là một gia đình dừng lại. Thay vì để thê tử chờ đợi lâu dài, con cái không được phụ thân quan tâm, mang đến đủ loại bất hạnh, thà rằng một mình ta tự do tự tại hành tẩu. Ngẫu nhiên có bằng hữu làm bạ.



“Rất tốt.”



“Ta không kết hôn rất tốt?”, ta buồn bực, tính độc chiếm của tên nhóc này lại phát tác?



“Dù sao cũng là rất tốt.”



Kệ, lười giáo huấn hắn.



“Về sau chúng ta luôn luôn cùng nhau được không?”



Có hắn làm bạn cũng không tệ, thực lực hắn cường hãn, ta không cần lo lắng an toàn của hắn. Duy nhất khiến ta lo lắng là hắn thường xuyên dùng độc dược.



“Vậy ngươi cố gắng sống lâu một chút đi.”



“Nhưng mà quang hệ ma pháp sư sống lâu nhất, còn ám hệ chết sớm nhất. Huống chi còn có độc dược ảnh hưởng sức khỏe. Cho dù ta sống lâu một chút cũng sẽ không sống lâu bằng ngươi ”, hắn nghiêm trang nói.



Ta suy nghĩ, vẫn không nói gì. Có một số việc ta muốn sau khi gặp qua lão sư hắn mới phán đoán được, cũng mới quyết định được ta nên làm như thế nào.



Cho dù ta quý trọng sinh mệnh hắn, hiện tại nói cũng không có ý nghĩa. Tùy tiện làm việc chỉ mang đến phiền toái và nguy hiểm cho cả hai, hơn nữa lão sư hắn còn nổi danh như vậy.




Hắn thấy ta không nói, lại đổi đề tài bô bô nói không ngừng. Mang theo hắn tuy rằng vất vả, nhưng quả nhiên không tịch mịch, ta nghĩ trong lòng.



“Đã đói bụng ”, Klein khẽ nói vào tai ta, nói một đường,cổ họng hắn cũng có chút khàn.



Dương quang lên đỉnh đầu, vừa lúc là 12g, hắn cũng nên đói bụng. Ta đưa cho hắn một thanh chocolate, “Trước ăn tạm, đến phía trước rồi ăn cơm.”



“Này ăn ngon”, khóe miệng hắn đều là chocolate, lúc nói chuyện với ta, hương vị chocolate đều có thể truyền đến mũi ta.



“Đừng chùi vào người ta a.”



“Ân”, hắn đem thanh chocolate có dấu răng đưa tới bên miệng ta, “Ngươi ăn một miếng?”



Tên nhóc này cũng quá không chú trọng, ta lắc đầu, “Mèo tham ăn, có cái gì ngươi không thể ăn không?”



“Có, rau xanh và sữa.”



Vỗ vỗ mông hắn, “Không thích cũng phải ăn.”



“Nga”, hắn trả lời không quá có thành ý.



Tìm bóng râm, trải thảm, đem cơm trưa đem lấy ra đưa cho Klein, cùng hắn một chỗ, có một số việc không thể gạt hắn, “Ta có đạo cụ không gian, đừng nói cho người khác”, ta thản nhiên dặn một câu.



“Ta nhớ kỹ, sẽ không nói cho người khác”, hắn gật gật đầu, lại hỏi, “Chỉ có ta biết sao? Nhóm Paul biết không?”




“Chỉ có ngươi và ta biết.”



Hắn vui vẻ nở nụ cười, “Ta biết rồi.”



“Đừng cười ngây ngô”, ta đem ly nước đưa cho hắn, “Từ từ ăn, uống nước, đừng nghẹn.”



Hắn cũng không tiếp, nghiêng người lại gần uống mấy ngụm.



Cơm nước xong, ta định nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục đi, Klein ngáp một cái, “Carl, ta hơi mệt.”



Ta bắt đầu than thầm, đem tên phiền toái theo trên người có phải hay không tự mình chuốc lấy cực khổ. Trừ bỏ từ nhỏ giết người, hiện tại ngẫu nhiên uống thuốc độc, còn có ở trong rừng rậm có đôi khi không đủ thịt ăn, tên nhóc này tại các phương diện khác thật đúng là nuông chiều từ bé. Xuất môn chưa bao giờ đi bộ, không làm quá thể lực sống, càng chưa từng có rèn luyện thân thể. Thân thể như vậy thật sự là không thích hợp cùng ta đi ra ngoài du lịch.



Thôi kệ, ta hiện tại cũng không gấp gì. Hơn nữa lúc này nắng gắt, vừa cơm nước xong cũng dễ dàng mệt rã rời. Từ từ sẽ đến đi, cùng ta rèn luyện thân thể, thể chất hắn đại khái cũng có thể tốt hơn một chút.



“Vậy ngủ một lát đi, tỉnh ngủ rồi chúng ta tiếp tục đi.”



“Nga”, hắn nằm xuống gối đầu lên đùi ta.



Lại đắp cho hắn một tấm thảm, ta tiếp tục đọc giáo trình y sư Bảo Bảo soạn cho ta.



Khi mới đến đại lục này, ta còn lười, nghĩ giúp Bảo Bảo thu thập tin tức, chính mình không định học gì. Nhưng sau này, hình như là sau khi tu tập quang hệ ma pháp, bởi vì lực chuyên chú tinh thần của ta càng ngày càng tăng mạnh, cùng với thời gian tịch mịch ở giáo đình, dần dần hoàn toàn tĩnh hạ tâm. Cho nên hiện tại cũng vui học vài thứ, không chỉ là lý giải mặt ngoài, mà là học tập sâu, thẳng đến khi chính mình nắm giữ nội dung cao tầng nhất của chức nghiệp nào đó.



Klein bỗng nhiên vươn tay ra, nắm lấy tay ta che hai mắt của hắn lại, sau đó tiếp tục ngủ. Nhóc con này, còn dám ghét bỏ ánh sáng, khiến hắn ngủ không tốt? Ta xoa bóp khuôn mặt mềm mềm của hắn, trên người hắn thật đúng là quá ít thịt, một lần nữa đem tay che lại mắt hắn, vì hắn chặn lại ánh sáng. Nếu ta có em trai, ta sủng ái em trai cũng không sủng nhiều như thế.



Bởi vì ngay từ đầu vốn không dọc theo đường chính, mục đích cũng không phải thành lớn, nếu chỉ dừng lại ngắn ngủi thu hoạch cũng không nhiều, dù sao tài nguyên cơ bản đều tập trung trong tay quý tộc. Huống chi chỉ cần có truyền tống trận, tương lai cũng rất dễ dàng tới. Mục đích của ta ngay từ đầu chính là những địa phương nhỏ.



Đi hơn một tháng, rốt cục tới sơn thôn nhỏ đầu tiên. Bởi vì thân phận ma pháp sư, chúng ta được thôn dân kinh sợ hoan nghênh. Tuy rằng một đường đi mệt liền có ta cõng, Klein vẫn có vẻ mỏi mệt không chịu nổi. Vì thế ta quyết định dừng lại thôn này mấy ngày.



Nghĩ nghĩ liền nói với thôn trưởng: “Ta là quang hệ ma pháp sư đi du hành, muốn nghỉ ngơi tại quý thôn mấy ngày. Các ngươi nếu như có chút bệnh hoạn có thể tới tìm ta trị liệu.”



Không thể nghi ngờ, quang hệ ma pháp sư là người bình dân yêu thích nhất. Sẽ không tùy ý đả thương người, bởi vì lực công kích quang hệ yếu nhất. Còn có thể trị bệnh cứu người.



Thôn trưởng có chút chần chờ hỏi ta: “Tôn quý ma pháp sư, phí dụng là .....?”



“Các ngươi chỉ cần mỗi ngày cung cấp thức ăn và nước ấm, không cần phí dụng.”



“Phi thường cảm tạ ngài, tôn quý ma pháp sư......”, thôn trưởng xoa tay, giống như không biết theo ta nói cái gì cho phải.



“Không có việc gì đừng tới quấy rầy, ta và đồng bạn cần minh tưởng tu luyện.”



“Vâng, nhất định vâng theo phân phó của ngài”, hắn vội vàng cáo lui.



Klein vẫn mang áo choàng che mũ, đứng ở một bên lãnh mặt không nói lời nào, thôn dân cũng không để ý, phảng phất vốn nên như thế. Thẳng đến trong phòng chỉ còn lại hai người chúng ta, hắn mới lộ ra biểu tình bướng bỉnh với ta. Còn ta đã quen hắn hai mặt.



Tắm rửa xong, ăn cơm xong, đả tọa minh tưởng xong, ta bắt đầu chữa bệnh cho thôn dân. Phối hợp y thuật và dược học ta đang học tập, xem như thuận tiện thực tập.



End 16