Hắc Bá Tước Vui Vẻ

Hắc Bá Tước Vui Vẻ - Chương 6-2




Tất cả đồng nghiệp trong công ty đều truyền miệng với nhau rằng cô gái Tề Vân Vân đó tuy còn trẻ tuổi, mới hai mươi mốt tuổi nhưng năng lực làm việc lại không thể bàn cãi, mới vào công ty được một năm nhưng thành tích lại không chê vào đâu được. Cho dù khách hàng có khó dây dưa như thế nào gặp phải cô cũng phải phục tùng chịu thua, có lẽ thành tựu tương lai của cô nhất định sẽ vượt qua được cha mẹ mình, trò giỏi hơn thầy.



Nhưng hôm nay theo Canh Phương Úc cô thấy, Tề Vân Vân cũng chẳng phải đặc biệt lợi hại gì, còn không phải là bắt chước chiêu số cô thường dùng, lấy sắc đẹp câu cá lớn sao! Mắt thấy con dê béo Ưng Thị sắp bị người khác cướp đi như vậy, cô thật không cam lòng, hừ, cô quyết định chờ ở chỗ này, Tề Vân Vân đó có gan thì đừng có mà rời bỏ, để cho cô thừa cơ mà chen vào!



"Phục vụ, cho tôi một ly cà phê." Cô đưa thực đơn cho phục vụ. Khách sạn này cô thường tới, toàn bộ thang máy dẫn tới phòng khách trên lầu dưới lầu đều tập trung ở trong đại sảnh, cô đang ngồi ở bên trong một tiệm cà phê bên cạnh thang máy, chuẩn bị kháng chiến lâu dài, diễn đàn lê quý đôn, bất kỳ lúc nào cũng nắm giữ động tĩnh của Tề Vân Vân, chỉ cần cô ta vừa rời đi, cô lập tức lên lầu. Cô cũng không tin bằng vẻ thùy mị với kỹ thuật giao tiếp cao siêu của cô, trong thời gian ngắn Ưng Tư Lạc sẽ không ký hợp đồng với cô.



"Lập tức sẽ đưa tới cho cô." Phục vụ ghi nhớ món cô đã chọn.



Canh Phương Úc ngồi xuống, hai mắt giống như X quang nhìn chằm chằm vào thang máy, mỗi lần thang máy mở ra cô lập tức tràn đầy hi vọng, đáng tiếc thang máy mở lại đóng, đóng lại mở, cô cũng không nhìn thấy Tề Vân Vân...



Cà phê vừa đưa tới, cô uống liên tục mấy chén, nghiêng mình ngủ gà ngủ gật, còn dùng lực bấm mí mắt để cho mình lên tinh thần.





Trông mong a trông mong, tiếng chuông thông báo vang lên, Phật Môn lại mở ra, cặp mắt cô trợn to, phát ra ánh sáng, không nghĩ tới chưa trông được Tề Vân Vân rời đi, lại trông được "Cục vàng" Ưng Tư Lạc của cô đi xuống...



Anh đi xuống lầu một mình, đang ở trước thang máy tự nhiên nói chuyện với một nhân viên của khách sạn, không biết đang nói cái gì?




Cô mặc kệ, biết nắm bắt cơ hội mới không phải là kẻ ngốc, chỉ cần cô làm được lần này, chính là cái gọi “Ra tay trước mới là kẻ mạnh”.



Cô thấy anh đi về phía cửa hàng miễn thuế , vội vàng đặt tiền cà phê lên bàn rồi bước nhanh đi theo.



"Anh Ưng ...Anh Ưng..." Cô bày ra khuôn mặt tươi cười, cố gắng hết mức để cho giọng nói của mình trong trẻo dễ nghe.




Ưng Tư Lạc đang định vào tiệm bán hoa, nghe có người kêu anh, bèn dừng chân ngoái đầu nhìn lại.



"Tôi là Canh Phương Úc, anh nhất định còn nhớ rõ tôi phải không!" Canh Phương Úc bước nhanh về phía trước, thân thiện đưa ra danh thiếp lần nữa, tăng mạnh ấn tượng của anh đối với mình.



"Tôi nhớ." Ưng Tư Lạc nhận lấy danh thiếp của cô, nhưng không có thu vào túi, mà cầm ở trên tay; giờ phút này anh cũng không muốn bị quấy rầy. Sáng mai anh đã rời khỏi Đài Loan, thừa dịp Tề Vân Vân đang tắm, anh xuống lầu muốn mua một bó hoa, viết một tấm thiệp tặng cô, kỷ niệm ba ngày bọn họ sống chung vui vẻ, diễn đàn lê quý đôn, vội vã mua xong còn phải nhanh chóng lên lầu, vội vàng lên chờ lúc cô tắm ra tặng hoa cho cô ấy, tạo một bất ngờ cho cô.



"Anh suy tính thế nào rồi? Phần bảo hiểm này của chúng tôi là đặc biệt ưu đãi đấy!" Canh Phương Úc dùng khuôn mặt tươi cười ngọt ngào nhất của mình nói với anh.




"Ngại quá, tôi còn chưa suy nghĩ kỹ, hơn nữa nếu không có hẹn trước, tôi cũng không muốn nói chuyện công việc trong thời gian cá nhân riêng tư." Ưng Tư Lạc vẫn duy trì nhã nhặn lịch sự nhưng thái độ lại rất Lạnh nhạt, nói xong tự mình đi vào trong tiệm hoa.




Canh Phương Úc cũng biết mình gặp phải trở ngại lớn rồi, cảm giác thất bại thật sâu sắc... Sâu đến tận đáy lòng.



Cô đứng bên ngoài ở tiệm bán hoa cắn răng nghiến lợi nhìn ưng Tư Lạc đang cúi đầu chọn hoa, loại nào cũng đều là loại hoa nhập khẩu, còn tăng thêm nơ hoa vải làm đẹp, một bó hoa mà đắt đến mức dọa người, nhưng mắt anh cũng không nháy một cái, còn dùng "giọng nói đẹp đẽ" trầm thấp nói: "Tôi còn muốn mua một tấm thiệp."



"Là cho bạn gái sao?" Nhân viên bán hoa kính cẩn hỏi anh.



"Đúng vậy."



"Nơi này có cung cấp các kiểu dáng thích hợp, mời ngài lựa chọn." Nhân viên bán hoa dẫn anh đến bên cạnh sạp để thiệp.