Trong phòng tổng thống thật yên tĩnh, sau khi toàn bộ khách khứa rời đi, nơi chốn cũng dọn dẹp chỉnh tề sau, đầu bếp và tất cả phục vụ đồng loạt ra ngoài; đúng lúc Ưng Tư Lạc cần Tề Vân Vân giúp một tay sửa sang lại hành lý nên giữ cô lại, không có ai nghi ngờ gì.
Lúc này Tề Vân Vân và Ưng Tư Lạc đang đơn độc ở trong vườn hoa riêng, bên ngoài phòng cô vẫn mặc trang phục phục vụ, mà anh cởi áo khoác tây trang ra, ăn mặc nhẹ nhõm, hai người dựa vào lan can, trên tay bưng trà nóng, mặc dù chỉ là trà túi trong phòng cung ứng, nhưng ngửi kĩ lại có một mùi vị ngọt ngào khác biệt.
"Anh xem, sao thật là sáng." Đời này Tề Vân Vân chưa nói qua lời nào buồn nôn như vậy cả, đều do không khí này quá romantic, làm hại cô không tự chủ cũng học tập nữ nhân vật chính trong kịch nói như vậy.
"Em mới là sáng nhất không phải sao." Ưng Tư Lạc quay đầu liếc về phía cô bên cạnh, đem ly trà đưa đến bên mép, nếm hớp trà.
Cô thật thích so sánh này của anh, cũng thích anh nhìn cô. Cô đang nhìn bầu trời, thỏa mãn than nhẹ, hưởng thụ thời khắc gặp lại ấm áp với anh, dư quang từ khóe mắt lặng lẽ nhìn gương mặt anh tuấn như thần chậm rãi nhích lại gần hơi thở, phái nam mê người thật là gần, gần đến mức cô có thể cảm giác được hô hấp ấm áp của anh, đoán được anh muốn hôn mình...
Cô nhẹ nghiêng mặt đi, nhắm mắt lại theo cảm tính, ăn ý chờ đợi nụ hôn của anh phủ xuống.
Môi nóng rực của anh đặt lên môi cô, động tình khẽ hôn, tiếp xúc dịu dàng đã lâu này, kích động hai trái tim.
"Tha thứ cho anh... không kìm hãm được." Gò má thô ráp của anh xoa xoa gò má tươi đẹp như quả táo của cô, ôn nhu hỏi:
"Nói cho anh biết, mới vừa rồi anh ôm em, tại sao em lại khóc?"
Tim cô run rẩy, gò má thật là nóng, tâm hoảng hốt, rồi lại không quên trêu chọc hắn.
"Bởi vì... anh ôm quá dùng sức không phải sao!"
"Có thật không?" Anh lập tức đứng thẳng thân thể, tin là thật hỏi.
Cô bị ánh mắt chứa chan tình cảm của anh làm rung động, không thể không thu liễm tính tình bướng bỉnh.
"Lừa gạt anh thôi!"
"Vậy thì vì cái gì đây?"
"Em là thật là vui, vì anh cũng chưa quên em, khiến em ngoài ý muốn, em luôn luôn nghĩ tại sao có thể như vậy chứ!"
"Trên người em có loại ma lực, để cho anh không quên được em."
Cô khẽ nhếch môi, ánh mắt giống như đêm khuya u tĩnh nhìn anh, cô làm sao có thể có cái ma lực gì đây? Có ma lực người là anh mới phải a... Khó trách người ta nói tình nhân Latin đúng đắn nhất, công lực nói chuyện yêu đương của anh là đủ để mê hoặc tâm nho nhỏ của cô...
"Nói cho anh biết nguyên nhân thực sự em chưa quên anh..." Giọng nói thuần hậu giống như dòng điện xuyên thấu lòng của cô.
Cô mê mang, nói ra tâm sự.
"Nụ hôn của anh... để cho em yêu anh..."
Ưng Tư Lạc nhiệt liệt nhìn cô, cái ly cầm trên tay đặt ở trên lan can, cũng lấy xuống cái ly trên tay cô để xuống, bàn tay cầm tay nhỏ bé của cô, kéo vào trong ngực, ôm cô thật chặt, anh không có mở miệng, không nói gì nhưng tình cảm tự nhiên lộ ra.
Cô rung động, cô có thể cảm nhận được anh cũng có tình yêu giống nhau đối với cô...
"Cùng anh lui tới, làm bạn gái của anh... Được không?" Anh hỏi.
Đáy mắt cô bỗng có một cỗ nóng ướt tràn ra, bình thường cô rất sáng sủa, cũng không đa sầu đa cảm, nhưng cô hiện tại lại thật là muốn rơi lệ.
"Được." Trừ câu trả lời này, không có câu nào khác có thể thay thế.