Chương 70: Vương triều trở về
Kể từ lúc đi vào miếu cổ cho đến nay, thời gian đã trôi qua vẻn vẹn hơn một tháng, khoảng thời gian này Tây Uyên Tông đã nháo ra một tràng đại loạn làm rung đ·ộng đ·ất Bắc.
Đầu tiên là tộc trưởng Hồng gia Hồng Quân Mộng, thân trưởng tử của lão tổ Hồng gia phát điên, vị này lãnh đạo gia tộc nổi loạn đánh vào các đại gia tộc còn lại.
Lý do đơn giản để n·ội c·hiến xảy ra chính là trận vây g·iết của các lão tổ gia tộc còn lại đối với lão gia nhà họ Hồng, sau trận đó lão tổ Hồng Gia trọng thương, phải dùng tu vi đạo hành nửa đời mở ra đạo môn mới tránh đi được một kiếp hiện đang còn tại Hồng Gia bên trong chữa trị thương thế, sống c·hết không rõ.
Nhưng mà bảy đại gia tộc còn lại cũng không ngồi im chịu trận, tất cả lão tổ tham gia vào trận vây g·iết đều phải gánh chịu hậu quả to lớn, lão già họ Hồng không thể xem nhẹ, đám lão gia hoả các đại gia tộc đều bị lão tổ Hồng gia đánh cho thừa sống thiếu c·hết, bọn chúng cũng may là liên thủ vây sát, nếu không bất cứ ai cũng không có đủ can đảm để nhảy múa thần thông trước mặt lão tổ Hồng gia.
Nội chiến phát động đến cao trào, Hồng gia quả đúng với cái danh đứng đầu bát đại gia tộc, chỉ với nội tình của một gia tộc lại khiến cho bảy đại gia tộc còn lại không thể không kiêng kị.
Chiến sự đã không thể nào có thể hoá giải bằng lời nói, Tây Uyên Tông lâm vào tuyệt vọng.
Trong một toà đại trạch, có một lão nhân đang ngồi xếp bằng, hiển nhiên lão vẫn còn trong tu hành, không lâu sau lão nhân liền mở mắt, trầm giọng nói:
“Tần lão tiên sinh, ngươi có ý kiến gì không?”
Vị tần lão tiên sinh lưng còng, tay chống quải trượng vẻ mặt sầu khổ chỉ nói:
“Nội chiến nói hoá giải thì dễ nhưng kì thực lại khó ngang lên trời, chỉ sợ sóng ngầm vẫn còn đó, cục này theo lão phu thấy quả khó đi!”
Lão nhân lại nói:
“Nhưng cũng không thể không phá cục.”
Tần lão tiên sinh chỉ thở dài:
“Tuỳ ngươi vậy.”
Lão nhân nhắm mắt lại, chỉ là cả người khí huyết bắt đầu sôi trào, chỉ trong một cái chớp mắt đã không còn thấy lão nhân đâu nữa, trong đại trạch chỉ còn tần lão tiên sinh ngơ ngẩn ngồi đó lẩm bẩm:
“Ngươi rất không bình thường!”
Lời này như để nói với lão nhân nhưng dường như cũng không phải.
…
Bên trong miếu cổ, đám Trường Nam ba người đã chém g·iết đến đỏ cả mắt, bọn chúng khắp người đều là máu tươi, miếu cổ sân nhỏ thây chất đầy đất, tràng cảnh tuyệt vọng hơn bao giờ hết.
Trường Nam vung một kiếm về phía bên trái, kiếm quang loé lên, một cái đầu của tộc nhân ma tộc rơi xuống, nhưng mà lúc này từ phía bên phải có một tộc nhân ma tộc tiếp cận tới vung ra một kích chí mạng.
Tiếng ầm truyền ra, Hoàng Quý Phi một quyền phóng ra, ma tộc kia máu thịt tung toé chỉ trong giây lát, Hoàng Quý Phi và Trường Nam ánh mắt giao nhau sau đó rất nhanh thu hồi lại tiếp tục lao đầu vào chém g·iết.
Mà Trần Ngọc Duẩn lại thuấn sát kẻ địch nhẹ nhàng vô cùng, chuỷ thủ theo ánh mắt của hắn tung bay theo gió, nó dễ dàng xuyên qua mi tâm của ma tộc, sau đó lại bay tới mục tiêu tiếp theo, Trần Ngọc Duẩn hắn tu lại là thần lực, năng lực tinh thần của hắn mạnh mẽ vô vùng, có thể điều khiển mọi vật c·hết xung quanh tuỳ ý, ma tộc c·hết dưới tay hắn tuyệt không thể ít hơn Trường Nam và Hoàng Quý Phi.
Lúc này, Hoàng Quý Phi bất chợt gào thét một tiếng, hắn xé toạc y phục trên người ra, gân xanh khắp người nổi lên, cả người hắn xuất hiện những tia trận đồ vờn quanh, hai mắt hắn đã biến thành một màu tinh quang, khí tức thần thánh không thể tả nổi, Trường Nam tâm thần có chút rung động, chỉ e người này lúc trước giao thủ vẫn là không có dùng hết thực lực.
Mà Hoàng Quý Phi sau khi bộc phát năng lực lại không nhìn đám tộc nhân ma tộc này vào mắt, hắn nhảy lên hướng hai đạo tàn hồn kia mà công kích, chỉ là lúc này ma tộc càng là lao tới bảo vệ hai tia tàn hồn không để cho Hoàng Quý Phi tiếp cận.
Hoàng Quý Phi nhất thời không thể tiến thêm một bước, Trường Nam cũng rất nhanh nắm được trọng điểm, hai đạo tàn hồn kia vậy mà đang tạo trận pháp, rất có thể nếu không ngăn cản bọn chúng sẽ có thứ đáng sợ nào đó xuất hiện.
Thế là Trường Nam không do dự lập tức sử dụng thần thông, nó chính là Trảm Đao Chỉ, một chỉ điểm thiên, thương khung run rẩy, bầu trời như bị ánh đao chia cắt, cỗ khí tức sát trảm thiên ma không thể áp chế, ma tộc nhìn thấy ánh đao lại đang kêu gào thảm thiết.
Đao pháp hạ xuống, đại địa nổ tung, ma tộc kêu gào, máu nhuộm đại địa, lúc này một trong hai đạo tàn hồn không thể không phân tâm, nàng phất tay, một đại thủ ấn khổng lồ xuất hiện đón lấy đại đao, mà đao thương lại cắt từng ngón tay trên đại thủ ấn, vẫn điên cuồng hạ xuống.
Trưởng công chúa Trường Sinh Vương triều không khỏi nhíu mày, giai nhân như tuyết trắng, chớp mắt đã bạc đầu, nàng phất tay, thần thông Tuyết Tương Tư xuất hiện.
Đao thương xé gió trảm xuống đại địa nhưng lại bất đắc dĩ mà đình trệ, nó đã bị băng phong ngăn cản, sau đó đại đao từ từ vỡ vụn, biến mất.
Trường Nam phun ra một ngụm máu tươi, đây là lần đầu tiên thần thông Trảm Đao Chỉ lại bị người khác hoá giải khiến hắn phải chịu phản phệ không nhỏ, thật may là còn có Luyện Thể Quyết tẩm bổ, nếu không ngũ tạng bên trong đã vỡ nát.
Trưởng nữ Trường sinh triều sau khi hoá giải Trảm Đao Chỉ lại tiếp tục xoay người vẽ trận pháp.
Nhưng mà còn chưa kịp rảnh tay, Hoàng Quý Phi bên này đã đột phá vòng vây xông tới, hắn gào thét:
“Nhất định không thể để bọn chúng thành công!”
Trưởng công chúa nhíu mày lại dự định xoay người nhưng mà vị thái tử ngồi đối diện lại ngăn lại, hắn cười nói:
“Lần này để ta.”
Thế rồi vị thái tử này ngồi dậy, cả người như có một cỗ khí tức khủng bố bạo phát, Hoàng Quý Phi đầu tiên là không thể nhúc nhích, sau đó cả người hắn vặn vẹo.
Vị thái tử kia còn không chớp mắt lấy một cái, chỉ thấy từ cánh tay của hắn vậy mà lại hoá thành một thanh đao sắc nhọn, tiếp đó người này không do dự đâm trực tiếp đến vị trí lồng ngực của Hoàng Quý Phi.
Máu tươi bắn ra tung toé, Hoàng Quý Phi hét thảm một tiếng, vị thái tử kia lúc này lại chỉ ồ lên một tiếng, đao vậy mà lại chỉ cắt qua cánh tay.
Lúc này ở phía xa Trần Ngọc Duẩn hai mắt chảy xuôi huyết lệ, hắn đã sử dụng tinh thần lực của mình làm đổi hướng đao phong, giúp cho Hoàng Quý Phi tránh được một kiếp.
Mà Trường Nam lại phối hợp rất ăn ý, ngay khi vị thái tử kia chỉ kịp ồ lên một tiếng hắn đã vô thanh vô tức xuất hiện kéo Hoàng Quý Phi lui về một khoảng cách an toàn.
Trong sinh tử nguy hiểm thế này cả ba người đám Trường Nam đều biết không ai có thể ngã xuống, bởi vì cứ một người ngã xuống con đường dẫn đến địa ngục của người kia lại ngắn thêm một đoạn, mặc dù không ưa nhau nhưng cũng không còn cách nào khác, lúc này bọn chúng chỉ còn cách liên thủ nếu không muốn c·hết.
Vị thái tử Trường Sinh triều chỉ nhếch miệng cười thế nhưng mà hắn cũng không có tiếp tục truy kích, đại quân ma tộc lại bao vây lấy đám người Trường Nam tiếp tục chém g·iết.
Thời gian càng trôi qua nhanh, đám Trường Nam đã không khỏi sốt ruột, bởi vì cứ mỗi một giây một phút trôi qua trận pháp mà hai đạo thần hồn kia vẽ ra lại ngày một nhiều, nguy cơ sinh tử đã bắt đầu ập tới.
Nhưng mà cuối cùng điều gì đến cũng sẽ phải đến, lúc này vị thái tử kia bỗng nhiên ngửa đầu cười lớn, cười đến không thể cười được nữa, hắn nói:
“Cuối cùng cũng hoàn thành, Trường Sinh vương triều cuối cùng cũng có ngày trở lại thế gian!”
Trưởng công chúa trường sinh vương triều quỳ rạp xuống đất nước mắt nước mũi không ngừng dàn dụa, nàng nức nở nói:
“Phụ thân, mời ngài trở về!”