Chương 88: suýt bại, tham lam
Cảnh giới của Đông Phương Diễm Nhi thật sự cho Đông Phương Nhật không ít tự tin.
Sự việc đã đến nước này không còn cách nào vãn hồi, chỉ có thể để hai bên quyết một trận chiến phân thắng bại, như vậy mới có thể để cho một bên cam tâm tình nguyện chịu phục.
Đông Phương Diễm Nhi cùng Tiêu Linh Nhi đi lên sân thi đấu, hai người ánh mắt ở giữa không trung giao hội, trong hư vô như là có tia lửa bắn ra.
'đây chính là vị hôn thê trước đây của Đỉnh Thiên ca ca sao? Quả nhiên xinh đẹp động lòng người, không trách sự việc kia đối với hắn đả kích lớn như vậy.
Ngày hôm đó lúc hắn trở lại sắc mặt thật sự khó xem'.
Tiêu Linh Nhi trong lòng thầm nghĩ, lại nghĩ tới Tiêu Đỉnh Thiên đã rời nhà ra ngoài lịch luyện hơn một năm, trong lòng nàng chợt cảm giác có chút cô đơn.
Đông Phương Diễm Nhi lúc này cũng đánh giá thiếu nữ trẻ tuổi đứng trước mặt mình.
Môi hồng răng trắng, gương mặt trái xoan tinh xảo đến cực điểm, một đôi mắt to tròn trong veo như mặt nước có thể phản chiếu hình bóng của người đối diện.
Phối hợp với một thân váy áo màu xanh lá cây bó sát thân thể yêu kiều nhỏ nhắn liền bày biện ra bờ eo nhỏ dụ người, thật sự là một cái tiểu mỹ nhân.
Lại để nàng trưởng thành thêm mấy năm, phát dục hoàn thiện, lúc đó người cầu thân chỉ sợ có thể xếp từ thành đông đến thành tây Lăng Ba Thành.
Trước đây nàng cũng từng nghe qua về Tiêu Linh Nhi, lúc đó Tiêu Linh Nhi cũng xem như một vị thiên tài nhưng so với Tiêu Đỉnh Thiên còn kém một chút, thân lại là nữ nhi bởi vậy không quá được người chú ý.
Nhưng Tiêu Đỉnh Thiên rời đi, nàng vậy mà lại có thể đứng ra chống đỡ khuôn mặt cho Tiêu gia, đem tất cả đám thanh niên tài tuấn đè ép xuống, như vậy liền nói rõ thực lực của thiếu nữ này không đơn giản.
Nàng trước đó im hơi lặng tiếng có thể là không thích làm náo động, nhưng thực lực cùng thiên phú của nàng không kém Tiêu Đỉnh Thiên bao nhiêu.
Năm đó Đông Phương Diễm Nhi cũng chỉ có thể ngưỡng vọng thiên phú của Tiêu Đỉnh Thiên, cảm giác đối phương thật sự rất có tài năng.
Nhưng hôm nay thời thế đã thay đổi, cho dù Tiêu Đỉnh Thiên bây giờ xuất hiện ở trước mặt nàng nàng cũng không sợ hãi, dám cùng đối phương đại chiến một trận.
Tiêu Đỉnh Thiên nàng còn không sợ há có thể sợ thiếu nữ đứng trước mặt mình?
Hai người lấy ra v·ũ k·hí, cả hai đều sử dụng kiếm, kiếm trên tay Đông Phương Diễm Nhi đã là nhất giai thượng phẩm pháp khí, ở trong hàng ngũ thượng phẩm cũng xem như đứng đầu nhất.
Đây chính là pháp khí được Chưởng môn Thành Quang Đại ban thưởng cho nàng khi nàng bái sư đối phương.
Nhưng khi nhìn qua kiếm trên tay Tiêu Linh Nhi, Lê Tùng Vân liền cảm giác được thanh kiếm này vậy mà so với kiếm của Đông Phương Diễm Nhi càng thêm sắc bén, duệ khí càng thêm bén nhọn, thiết kế cũng càng tinh xảo.
Chẳng lẽ đối phương sử dụng nhị giai pháp khí?
Không đúng, Luyện khí kì tuy là có thể sử dụng nhị giai pháp khí nhưng tiêu hao cực lớn, đại đa số tình huống đều là được không bù mất, cho nên rất ít người sẽ ở luyện khí kì sử dụng nhị giai pháp khí.
Càng đừng nói hai người cảnh giới chỉ có Luyện khí kì tam trọng đỉnh cùng tứ trọng, hoàn toàn không thể đem sức mạnh của nhị giai pháp khí thể hiện ra, nhị giai pháp khí sẽ còn khiến bọn hắn nhanh chóng tiêu hao hết linh lực trong cơ thể, bọn hắn gánh không nổi.
'thú vị, không hổ là nữ nhân bên cạnh khí vận chi tử, Tiêu Linh Nhi này xem ra cũng có nội tình, không thể xem thường'.
Trong lòng Lê Tùng Vân đã có nhận thức mới về thiếu nữ này, Tiêu gia lúc này cũng không khá giả, cho dù khá giả cũng không cầm ra nổi một thanh kiếm như vậy cho đối phương.
Đối phương hẳn là có cơ duyên khác, hoặc chính bản thân nàng liền là bí mật.
Ví dụ như nàng vốn không phải người Tiêu gia, là người của gia tộc khác mang theo một tòa bảo vật đến ở nhờ Tiêu gia chẳng hạn.
Nghĩ đến đây lông mày Lê Tùng Vân không khỏi nhíu lại, Đông Phương Diễm Nhi có thể thắng sao?
Nói không chừng không cẩn thận liền có thể bị lật xe a.
Hắn vội vàng dùng Uyên ương truyền tin phù truyền tin cho Đông Phương Diễm Nhi:
"Diễm Nhi, lát nữa trọng tài tuyên bố bắt đầu liền một chiêu toàn lực đem nàng đánh bại, đừng cùng nàng thăm dò thử sức gì hết, thiếu nữ này không đơn giản".
Đông Phương Diễm Nhi nghe vậy trong lòng giật mình:
"Vân gia gia, ngươi phát hiện ra cái gì sao?".
Lê Tùng Vân châm chước một chút nói:
"nàng biểu hiện rất kì quái.
Cứ nghe ta được rồi, Vân gia gia không lừa ngươi".
Đông Phương Diễm Nhi nghe vậy lập tức hồi đáp:
"Vân gia gia, ta làm sao lại có thể nghĩ ngươi lừa ta được chứ.
Ngươi yên tâm, ta sẽ một đoàn toàn lực quyết thắng thua".
Nói đến đây ánh mắt của nàng hơi híp lại, khí thế trên người bắt đầu nội liễm, như là biển lớn đang ấp ủ một cơn bão, yên ắng một cách đáng sợ.
Trọng tài nhìn thấy hai người đã chuẩn bị xong, lúc này liền cao giọng quát to:
"trận đấu bắt đầu".
Lời nói vừa phát ra, linh lực trên người Tiêu Linh Nhi đột nhiên bạo phát, kiếm mang trên tay đại thịnh hướng về phía Đông Phương Diễm Nhi xông tới.
Đông Phương Diễm Nhi khí tức cũng đột nhiên tăng vọt, Luyện khí kì tứ trọng khí tức trong nháy mắt vọt tới đỉnh phong, hai mắt của nàng như bắn ra hào quang lấp lánh, tay phải cầm kiếm nâng lên sau đó đâm thẳng một cái.
Một động tác này không có gì đặc biệt, nhưng khí thế trên người nàng cùng trên thân kiếm lại hòa hợp vào cùng một chỗ phát ra một cỗ cảm giác huyền diệu khó tả, như là một vệt ánh sáng bắn vào trong tâm thần của Tiêu Linh Nhi.
Nhìn thấy cảnh này bốn vị gia chủ đều đồng loạt đứng bật giật, trực tiếp thất thố kêu lên:
"không thể nào, kiếm ý?".
"nàng làm sao có thể lĩnh ngộ được kiếm ý?".
Tiêu Linh Nhi chỉ cảm thấy tinh thần mình đau xót, hai mắt trở nên hôn ám.
Vốn một chiêu đầu tiên nàng định thử thăm dò thực lực cùng phương thức công kích của đối phương, không ngờ chưa động được đến bước thứ hai liền trúng chiêu.
Lúc này một tiếng răng rắc ở trước ngực nàng đột nhiên vang lên, vòng cổ đeo trước ngực phát ra vết rạn nứt, một luồng ánh sáng nhu hòa nhập vào trong tâm thần nàng, đem sự đau đớn xoa dịu cũng bảo vệ nàng khỏi một đợt kiếm ý công kích.
Tiêu Linh Nhi hai mắt lấy lại tiêu cự, thần sắc hoảng sợ nói ra:
"kiếm ý, ngươi vậy mà lại lĩnh ngộ kiếm ý?
Không thể nào, ngươi mới chỉ Luyện khí kì tứ trọng cảnh giới.
Ở cảnh giới này của ngươi không thể nào lĩnh ngộ được kiếm ý mới đúng".
Tiêu Linh Nhi trong giọng nói tràn đầy khó có thể tin cùng ghen tị.
Cho dù người có xuất thân cao quý như nàng cũng chưa từng mò thấy cánh cửa của kiếm ý, vậy mà thiếu nữ ở trước mặt này lại có thể lĩnh ngộ được kiếm ý ở cảnh giới này.
Nàng thật sự cảm giác khó tin, cho dù là thiên tài ở chỗ nàng sống trước đây cũng không có mấy người có thể làm được, mà Đông Phương Diễm Nhi là một thiếu nữ đi ra từ nơi khỉ ho cò gáy như Lăng Ba Thành lại có thể lĩnh ngộ được.
Nàng rốt cuộc làm sao làm được? chẳng lẽ nàng gặp phải cơ duyên to lớn gì? hoặc là gặp được truyền thừa của một vị kiếm đạo đại năng?
Nếu như không phải như thế, Tiêu Linh Nhi thật sự khó mà giải thích được người đi ra từ một địa phương nhỏ như Lăng Ba Thành làm sao lại có thể lĩnh ngộ được kiếm ý ở cảnh giới thấp như vậy.
Đông Phương Diễm Nhi là chân chính thiên chi kiêu tử?
Nói đùa, bản thân nàng còn không dám tự xưng thiên kiêu, Đông Phương Diễm Nhi sao có thể đạt được sự thừa nhận của nàng.
Vừa rồi nếu không phải pháp bảo của nàng phát huy công dụng như vậy trận chiến này đã có kết quả.
Nghĩ đến đây gương mặt của Tiêu Linh Nhi trở nên khó xem, nàng không ngờ mình lại phải nhờ vào uy năng của pháp khí mới có thể không bị thua.
Truyền thừa mà Đông Phương Diễm Nhi đạt được có vẻ rất ghê gớm a.
Nếu như nàng cũng có thể đạt tới tay mà nói, như vậy tương lai khi nàng trở về, đám thiên tài kia quả thật không đáng để nàng xem ở trong mắt.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Tiêu Linh Nhi bắt đầu lấp lóe tham lam thần sắc.