Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hắc Ám Lão Gia Gia

Chương 21: Lê Tùng Vân suy đoán




Chương 21: Lê Tùng Vân suy đoán

Lam Vân Tông là Càn châu đệ nhất tông, xung quanh có rất nhiều tòa thành trì thuộc bọn hắn quản lí, những thành trì này bây giờ đã bị đám đệ tử ma tông xâm nhập.

Tu tiên giả thủ đoạn thiên kì bách quái, bọn hắn chỉ cần hơi cải trang che giấu thân phận của mình liền có thể đi được rất nhiều nơi, Lam Vân Tông không cách nào khống chế được tất cả, không thể ngăn chặn bọn hắn ẩn vào những tòa thành thị có cả triệu dân thậm chí mấy chục triệu dân này.

Ở những tòa thành thị này đều có đệ tử của Lam Vân Tông trú đóng, bình thường đây là địa bàn của bọn hắn, người của Lam Vân Tông ẩn hiện ở đây rất nhiều, cho nên đệ tử ma tông sẽ không liều lĩnh chạy tới trên địa bàn của Lam Vân Tông làm loạn.

Chỉ cần bọn hắn lộ ra, như vậy sẽ bị rất nhiều đệ tử Lam Vân Tông vây công, rơi vào thế bất lợi.

Nhưng một khi c·hiến t·ranh nổ ra lại khác, lúc này đệ tử của ma tông liên tục tìm cách thâm nhập các tòa thành thị của Lam Vân Tông, săn g·iết, phá hư, q·uấy r·ối, thậm chí tìm cách đồ thành diệt tộc.

Tất cả đều là vì nhiệm vụ tông môn, bọn hắn muốn cho Lam Vân Tông bị áp lực, không cho Lam Vân Tông một ngày yên lành.

Ở phía ngược lại, đệ tử của Lam Vân Tông lại hơi ở thế bị động, bởi vì đệ tử ma tông vốn không quan tâm phàm nhân c·hết sống như thế nào, nhưng bọn hắn lại phải quan tâm.

Bọn hắn cần bảo vệ những tòa thành thị xung quanh dưới sự quản hạt của mình, một khi để đệ tử của Luyện thi tông đắc thủ, như vậy danh dự của bọn hắn cũng sẽ quét rác.

Lê Tùng Vân từng xem qua rất nhiều nhiệm vụ chiến đấu, trong đó có một cái nhiệm vụ được nhiều đệ tử Luyện khí kì hậu kì nhận nhất chính là tìm và tiêu diệt đệ tử ma tông ở Bạch Mã thành.

Tại sao bọn hắn lại nhận nhiệm vụ này nhiều như vậy?

Đơn giản chính là vì Bạch Mã thành là thành thị gần Lam Vân Tông nhất, không mất bao công đi lại, cho nên bọn hắn yêu thích lựa chọn nhiệm vụ này.

Luyện khí kì đệ tử cũng không có quá nhiều thủ đoạn đi lại một quãng đường dài.

Muốn đi một quãng đường dài như vậy thường phải đi nhờ các Trúc cơ kì trưởng lão, tự mua các loại yêu thú có tốc độ di chuyển cao như Độc giác mã, hoặc mua Thần hành phù tăng tốc di chuyển dùng hai chân chạy đi, dùng Truyền tống trận.

Bất kể là cái nào đều sẽ tốn nhiều thời gian công sức tiền bạc, cho nên Luyện khí kì đệ tử bình thường đều sẽ không quá yêu thích đi xa.



Bởi vậy đệ tử của Lam Vân Tông có phần thua kém trong việc t·ấn c·ông xâm nhập địa bàn của đối phương, cao tầng của Lam Vân Tông hiển nhiên cũng cực kì hiểu rõ điều này.

Có thể ngồi lên vị trí tông chủ cùng trưởng lão, không có ai là kẻ ngu.

Đơn cử truyền công trưởng lão liền có thể nhìn thấy lốm đốm.

Hắn không cần làm gì đặc biệt cũng có thể nhìn ra Lê Tùng Vân sở hữu năng lực đã gặp qua là không quên được, năng lực suy luận của bọn hắn không hề yếu.

Nhưng bọn hắn đến giờ vẫn để loại tình huống này tiếp diễn, như vậy tự nhiên là có ý riêng.

Theo Lê Tùng Vân thấy, đám người này hẳn là thấy đệ tử Lam Vân Tông an nhàn đã lâu cho nên trước tiên cho bọn hắn cảm nhận khí tức của c·hiến t·ranh một chút, để sự cảnh giác của đám người này thức tỉnh, cũng nhân cơ hội rèn luyện năng lực chiến đấu của bọn hắn.

Đệ tử có gan làm độc hành hiệp, như vậy nói rõ bọn hắn cực kì tự tin vào năng lực của chính mình, không sợ cùng đệ tử ma tông chiến đấu, đã không phải là đối tượng cần được bổ túc.

Mà đệ tử đi theo đàn như vậy có các vị đội trưởng dẫn đội truyền đạt kinh nghiệm chiến đấu, có cơ hội thấy máu, cho dù gặp nguy hiểm cũng sẽ không dễ dàng bỏ mình, cơ hội rèn luyện như vậy rất khó được.

Đám đệ tử ma tông trường kì ở trong môi trường người lừa ta gạt, động tí là tranh đấu tàn nhẫn đã sớm quen với việc này, đây là ưu thế của bọn hắn.

Đệ tử chính phái như Lam Vân Tông bình thường đột nhiên đụng độ sẽ dễ ăn thiệt thòi, thậm chí vì đó bỏ ra tính mạng.

Cho nên cao tầng Lam Vân Tông đang ẩn nhẫn, bọn hắn đang chờ đợi các đệ tử của mình quen thuộc với chiến đấu, san bằng những ưu thế này.

Một khi tất cả đã quen thuộc với sự xảo trá của đám đệ tử ma tông, như vậy khả năng cao lúc đó chính là lúc Lam Vân Tông phản công, c·hiến t·ranh toàn diện cũng sẽ mở màn, các cao tầng trong tông môn trực tiếp dẫn đội mở ra đại chiến.

Hiển nhiên chọn Bạch Mã thành làm nơi làm nhiệm vụ rất lí tưởng, nhưng đối với Lê Tùng Vân mà nói hắn lại có ý nghĩ riêng.

Dám xâm nhập vào sâu trong địa bàn địch nhân, như vậy nói rõ đám đệ tử này của ma tông một là cực kì tự tin vào thủ đoạn của mình, hoặc có thể là cảnh giới tu luyện rất cao.

Cho nên chỉ vì một chút tiện lợi lựa chọn Bạch Mã thành làm nơi nhận nhiệm vụ chiến đấu, như vậy chắc chắn sẽ phải đối mặt với nguy cơ to lớn.



Hơn nữa chỗ này nhiều người như vậy, tăng nhiều thịt ít, hắn làm sao g·iết đủ đệ tử ma tông để trả nợ cống hiến tông môn đây?

Cho nên tư duy của hắn khác với đại đa số đệ tử của Lam Vân Tông, hắn muốn xâm nhập vào địa bàn của đối phương.

Một tòa thành thị nào đó gần Luyện thi tông, không thể quá tiếp cận Luyện thi tông cũng không thể quá xa Lam Vân Tông, tốt nhất là nằm ở khu vực hỗn loạn giao giới của hai môn phái.

Như vậy đám đệ tử Luyện thi tông cho dù phát hiện hắn cũng không dễ kêu gọi người tiến hành vây công hắn, hắn cũng dễ dàng rút lui.

Ở chỗ này vừa vặn có đầy đủ số lượng đệ tử ma tông ẩn hiện cho hắn tiêu diệt, hoàn thành nhiệm vụ tông môn.

Chỉ có điều đơn phương độc mã tiến nhập đầm rồng hang hổ, hắn phải hết sức cẩn thận.

May mắn ở trong Tàng thư các tầng một hắn vừa vặn học được không ít kĩ xảo liên quan tới cải trang che giấu thân phận, cũng học được một môn bí thuật Liễm khí quyết, bởi vậy hắn càng thêm tự tin.

Hắn lúc này cũng đã cảm nhận được chỗ tốt của Phi chu.

Cho dù hắn có đầu óc phân tích những thứ này, nhưng nếu như không có Phi chu như vậy chỉ sợ hắn cũng không thể chấp hành.

Truyền tống trận?

Một lần sử dụng Truyền tống trận tiêu tốn rất nhiều linh thạch, bình thường đều là một nhóm người góp chung tiền mở ra, bọn hắn sẽ nhận nhiệm vụ ở những tòa thành thị cách xa Lam Vân Tông, đến gần khu vực giao giới của hai tông.

Lê Tùng Vân là độc hành hiệp, một chuyến cả đi cả về như vậy đủ khiến hắn táng gia bại sản.

Đừng nhìn Truyền tống trận rất cao cấp có vẻ ghê gớm, nhưng Truyền tống trận vẫn có thể bị phá hư.



Một khi Truyền tống trận bị kẹt, như vậy đám đệ tử Luyện khí kì không cách nào nhanh chóng trở về tông môn, lại bị đám đệ tử ma tông nhằm vào, sinh mệnh có nguy hiểm.

Cho nên Phi chu cung cấp cho hắn tiện lợi rất lớn, sự chủ động được nắm trong tay hắn, muốn đi đâu thì đi, không bị giới hạn bởi người khác.

Rời xa Lam Vân Tông, đang bay qua một toàn núi lớn Lê Tùng Vân đột nhiên hạ xuống.

Lần này nhận nhiệm vụ hắn biết bản thân sẽ không thể hoàn thành một cách nhanh chóng được, cho nên rất có kiên nhẫn, cũng muốn chuẩn bị đầy đủ.

Ở Thiên Nguyên đại lục, nhân loại không hoàn toàn là bá chủ của thế giới này, mà còn có yêu thú.

Gần khu vực Lam Vân Tông, trong tất cả rừng núi đám yêu thú đã bị tiêu diệt không sai biệt lắm.

Muốn gặp được yêu thú mạnh mẽ, như vậy chỉ có thể đi những khu vực xa xôi hơn một chút mới có thể bắt gặp.

Muốn gặp yêu thú cường đại, như vậy liền cần xâm nhập Vô tận sơn mạch, đây chính là ngôi nhà chung của hàng ngàn hàng vạn loại yêu thú.

Lê Tùng Vân đứng ở trên mặt đất, hai mắt hơi nhắm, những kí ức của Phân Ảnh Bộ rất nhanh liền hiện lên trong đầu hắn.

Lộ tuyến vận công, cách thức di chuyển, kĩ xảo,...tất cả những thứ này rất nhanh liền được hắn ôn lại một lần, cũng sơ bộ hiểu rõ.

Lê Tùng Vân bước ra một bước, hai bước, sau đó nhanh chóng di chuyển trong rừng rậm.

Tốc độ của hắn theo từng bước chân đang dần dần tăng lên, phù hợp một loại quy luật nào đó.

Ánh mắt của Lê Tùng Vân đảo qua xung quanh, giống như đang tìm kiếm cái gì đó, Tĩnh phong phi đao xuất hiện trong tay hắn.

Đột nhiên cành lá lay động, một tiếng rít từ phía bên cạnh Lê Tùng Vân xuất hiện.

Một đạo hắc ảnh há to miệng lớn đồng thời lộ ra hai cái răng nanh sắc bén nhanh như chớp tập kích Lê Tùng Vân, thẳng tới cái cổ của hắn mà đi.

Phốc~

Phi đao đột nhiên rời tay, một con rắn lục bị Lê Tùng Vân dễ dàng đinh c·hết ở trên tàng cây, hắn cười lạnh một tiếng:

"một con phàm xà mà thôi, còn muốn đánh lén ta?".