Hắc Ám Đại Nhân

Chương 116




Lưu Hàn: Hắn.
Lâm Thiển: Anh.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

\*Tích, tách, tích, tách\*

Bầu trời dần tối lại, từng hạt mưa rơi xuống mặt đất, làn gió lướt qua khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.

Lưu Hàn ngồi trên ghế, ánh mắt có chút mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói một lời nào.

Lâm Thiển ngồi bên cạnh hắn, tay cầm cái muỗng nhỏ khuấy đều ly cafe, nói, "Tôi đã từng căm thù cậu."

Lưu Hàn khựng lại, ánh mắt có chút mơ hồ, vẫn im lặng.

Lâm Thiển uống một ngụm cafe, khuôn mặt hơi nhăn lại khi cảm nhận được vị đắng của cafe trên đầu lưỡi. Rồi anh thở dài, nói, "Tại sao... cậu lại là người của gia tộc đó?"

Lưu Hàn khẽ nói, "Là do anh ta cứu tôi mà..."

Lâm Thiển cười khổ, gật đầu một cái, chua xót nói, "Vì cậu ấy tốt bụng như thế, tôi mới càng thêm hận cậu." Bàn tay cầm ly cafe siết chặt lại, lên cả gân xanh, "Chính vì như vậy, tôi càng hận xã hội này! Và, tôi lại càng hận bản thân mình."

Anh đã từng cảm thấy rất hạnh phúc. Ở trong cái thế giới toàn là tiền bạc và quyền lực này, có một người bạn thân thật lòng là điều vui vẻ biết bao nhiêu.

Tuấn Khải tốt bụng lắm, cậu cứu rất nhiều người. Và cả Lưu Hàn. Khi đó anh đã thấy, nhưng lại không nói gì. Anh tuyệt đối không ngờ được, chỉ cứu một mạng người thôi, mà lại thay đổi biết bao nhiêu sinh mạng khác.

Nếu, khi đó anh ngăn cản cậu, bây giờ có phải sống trong dằn vặt như vậy không?

Nếu Lưu Hàn không vì lòng hận thù, vẫn yên bình làm người em trai mà Tuấn Khải yêu thương nhất, có phải cậu sẽ không đau lòng đến thế?

Lưu Hàn ôm mặt mình, thở dài một tiếng, hỏi, "Tại sao... anh lại nói dối?..."

Lâm Thiển cười nhạt, nói, "Tôi đã nghĩ, nếu nói Mỹ Nhi và Hải An chết là do cậu, Tuấn Khải sẽ vô cùng đau lòng. Nếu đổi lại là do tôi, có phải cậu ấy sẽ bớt đau đớn hơn không?" Khi mà kẻ thù của cậu, cuối cùng chính là hung thủ. Liệu, cậu có cảm thấy thoải mái hơn không?

"... Cậu ấy khóc thật thảm. Khi đó, tôi mới nhận ra một điều. À, hình như tôi sai rồi. Cậu ấy đã hi vọng, tất cả đều là do cậu."

Lưu Hàn cười chua chát, nói, "Dù như thế nào, anh ta cũng sẽ tuyệt vọng." Chỉ cần là một trong hai người bọn họ, Tuấn Khải đều rất đau lòng.

"Vào lúc mọi người quay lưng với Tuấn Khải, tôi cũng bỏ mặc cậu ấy. Vào khoảnh khắc cậu ấy cô độc nhất, tôi lại không ở bên. Khi mà cậu ấy nắm chặt một ánh sáng hi vọng, vậy mà... tôi lại tàn nhẫn chặt đứt nó!" Lâm Thiển nhìn vào ly cafe, mặt nước màu nâu đen lóng lánh, hiện lên khuôn mặt mờ nhạt của anh, đột nhiên, một giọt nước trong trẻo rơi xuống, làm cả bề mặt cafe rung động, "Tôi đã giết cậu ấy, tôi đã hại chết cậu ấy! Mẹ nó! Tôi thật tàn nhẫn biết bao nhiêu..."

Bả vai Lưu Hàn run lên, khuôn mặt vẫn giấu trong hai tay. Hắn... cũng đang khóc.

Lâm Thiển nói, "Tôi đã từng hứa với cậu ấy rất nhiều. Sẽ ở bên cậu ấy bất cứ khi nào, sẽ bảo vệ cậu ấy khỏi mọi hiểm nguy, sẽ giúp đỡ cậu ấy, và sẽ mãi mãi là gia đình của cậu ấy. Cuối cùng, tôi lại không làm được. Dù là một lời hứa, tôi cũng không giữ nổi!"

"Đừng nói nữa..." Giọng nói Lưu Hàn trở nên khàn đặc, "Làm ơn đừng nói nữa..."

Lâm Thiển cười chế giễu, "Cậu đang chột dạ sao? Cậu đang cảm thấy bản thân thật là khốn nạn?"

"Đừng nói nữa!" Lưu Hàn lớn tiếng.

\*Choang\* Ly cafe vỡ tan tành, từng giọt máu đỏ rơi xuống mặt sàn loáng bóng, Lâm Thiển hung hăng nói, "Mẹ kiếp! Cái lương tâm chó má kia của cậu là gì chứ! Tới bước này, cậu còn hối hận cái gì chứ?!"

Lưu Hàn cũng tức điên lên, "Mẹ nó! Thế anh đang xin lỗi ai? Anh không cảm thấy hối hận à?!"

Lâm Thiển quỳ xuống đất, ôm mặt khóc thật to, mặc kệ bàn tay đầy máu tươi.

Lưu Hàn điên cuồng đập mạnh vào cửa kính, những mảnh thuỷ tinh gắm sâu vào tay hắn, tạo ra từng vết thương đầy đáng sợ.

Nếu là trước kia, khi còn Mỹ Nhi, Hải An và Tuấn Khải, bọn họ chắc chắn sẽ cản hai người gây tổn thương cho mình. Mỹ Nhi và Hải An sẽ giữ chặt họ, còn Tuấn Khải sẽ búng lên trán họ mấy cái, dạy dỗ họ một trận. Giống như... chú Kim Nhân vậy...

Chỉ là, mãi mãi về sau, bọn họ sẽ không bao giờ chứng kiến được cảnh tượng đó nữa.
Nếu biết trước sẽ hối hận đến mức độ này, bọn họ sẽ không làm chuyện đó!

Thời gian có thể chữa lành vết thương. Đồng thời, nó cũng có thể huỷ hoại một mạng người.

~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~

Đến khi chết, Tuấn Khải vẫn không hề biết được những lời nói của Lâm Thiển khi đó là nói dối.

May mắn, cậu không biết được.

Đến khi chết, nhìn qua thi thể đầy máu tươi của Lưu Hàn, và ánh mắt lạnh băng của cậu, Lâm Thiển vẫn cười một tiếng thê lương.

Không sao, không sao, xứng đáng mà.

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_