Hắc Ám Đại Nhân

Chương 105




Những thi thể đã không còn nguyên vẹn, tay chân hoàn toàn rời khỏi cơ thể, những con côn trùng không ngừng bò lúc nhúc trên đó, ăn từng miếng thịt bị phân hủy thối rửa.

Hoàng Tuấn Khải ôm miệng mình, ngăn cơn buồn nôn trong bụng. Cậu trừng to mắt nhìn thi thể đó, rồi chợt dừng lại ở vòng cổ nằm dưới đất.

Cậu đi tới, hai tay run rẩy cầm vòng cổ lên, dòng chữ trên đó như con dao cứa mạnh vào con tim đầy máu của cậu.

"Công chúa"

Là công chúa... là công chúa của cậu...

Hoàng Tuấn Khải sờ lên thi thể, phủi những con côn trùng, mặc kệ mùi hôi thối kia, cậu không hề ghê tởm mà chạm nhẹ lên khúc xương trắng.

Bất chợt, ánh mắt cậu lướt qua vị trí lồng ngực, nơi tưởng chừng như sẽ nhìn thấy một trái tim đã bị phân hủy. Nhưng rồi, thứ cậu nhìn thấy, lại là một trái tim đen thui, bị teo nhỏ đến đáng sợ.

Cậu kinh hãi ngước mắt nhìn lên, phát hiện đầu của thi thể, giờ chỉ còn là những khúc xương rời rạc, hoàn toàn vỡ tan.

Là tang thi? Công chúa của cậu sao có thể là tang thi?!

Cậu đã dùng mười lăm năm bảo vệ Mỹ Nhi, cố gắng để cô không gặp phải nguy hiểm, thậm chí cậu còn không để cô gặp những tang thi, ngoại trừ Hải An đã là bạn thân của cô.

Không phải cậu kinh tởm tang thi, mà là vì, nếu trở thành tang thi, sẽ rất đau khổ.

Con người được sinh ra không phải để chờ đợi cái chết. Họ được sinh ra để sống. Họ được sinh ra để chiến đấu với cái chết. Chứ không phải thả hai tay buông xuôi trước Tử Thần.

Khi nhận ra mình đã chết, ai mà không đau đớn chứ! Nhất là khi trên trần gian vẫn còn người thân của họ, nhất là khi người thân của họ gặp nguy hiểm, gia đình của họ bị phá hủy!

Còn đáng sợ hơn thế nữa, cậu đã trở thành tang thi, không phải người, bởi vì cậu không còn sống. Không phải ma quỷ, bởi vì cậu vẫn chưa chết. Cậu vẫn nhìn thấy mọi thứ, nhìn thấy bình minh sáng rọi, nhìn thấy hoàng hôn tráng lệ, nhìn thấy gia đình của cậu... là cậu vẫn chưa chết.

Nhưng, trái tim cậu đã ngừng đập, cơ thể cậu ngày càng bốc mùi thối rửa, lục phủ nội tạng dần dần mất hoạt động. Cậu còn cảm nhận rõ ràng sự căm ghét của mình khi đối mặt với những kẻ từng là đồng loại của cậu \- con người.

Cậu muốn băm nát, muốn cắn xé, muốn đay nghiến họ! Thậm chí, cậu còn từng có cảm giác như vậy khi đối mặt với Mỹ Nhi...

Vậy còn Mỹ Nhi, nàng công chúa của cậu, em ấy đã sống như thế nào khi trở thành tang thi? Em ấy có đau khổ khi cảm nhận được cơ thể mình ngày càng mục rửa không? Em ấy có sợ hãi khi nhận ra mình không thấy gì, không đi được, thế mà vẫn thấy thèm thuồng những con người ngoài kia không? Em ấy có muốn chết không? Khi mà em ấy là một người lương thiện và hiền lành đến thế?

Chắc chắn có! Em ấy chắc chắn rất đau khổ! Chắc chắn cực kì sợ hãi!

Lúc đó... cậu đã ở đâu? Cậu có bảo vệ được em ấy không? Cậu có giúp đỡ em ấy không?

Không có...

Nàng công chúa của cậu đã dũng cảm chiến đấu một mình... chỉ một mình thôi...

Khốn khiếp! Cậu tại sao không né cây súng của Lưu Hàn chứ? Cậu sẽ không chết, cậu vẫn sẽ sống! Mỹ Nhi chắc chắn sẽ không biến thành tang thi!

Toàn thân Hoàng Tuấn Khải run rẩy cực độ, bất chấp tất cả, cậu ôm thi thể đó vào lòng, khóc nức nở, "Anh xin lỗi... Huhu... anh xin lỗi... công chúa của anh... Là lỗi của anh, là lỗi của anh... là lỗi của anh..."

Cảm nhận cơ thể gầy gò trong lòng mình, cậu càng thêm đau lòng.

Em ấy chết thảm quá... Mỹ Nhi của cậu chết thảm quá!

Tại sao chứ? Tại sao đến tận giây phút cuối cùng, cậu vẫn không bảo vệ được em ấy? Tại sao cậu vẫn không thể nào giữ lời hứa với chú?

Mẹ nó! Là lỗi của cậu! Là do cậu hết! Nếu cậu không tính toán sai lầm, nếu cậu không chết vào thời khắc đó, Mỹ Nhi sẽ không chết thảm như vậy!

"Anh xin lỗi... anh không bảo vệ được em, là lỗi của anh... anh xin lỗi..."

Nếu Hoàng Tuấn Khải bình tĩnh suy nghĩ lại, cậu sẽ hiểu ra được, cậu không có lỗi. Vì quá ân hận, đau đớn và vì bị nỗi day dứt ăn mòn cả tâm trí, cậu đã quên mất, rằng... không ai có thể biết được cái chết của mình.

Đáng tiếc, cậu không có đủ bình tĩnh để suy nghĩ lại.

Nếu có Trần Hạo Thiên ở đây, anh sẽ ôm cậu thật chặt và nói, "Bảo bối, em không bao giờ có lỗi. Sống chết là do ông trời sắp đặt, em không sai. Bảo bối, đừng khóc, anh đau lòng quá... Đừng khóc đừng khóc, anh thương."

Những lời nói mật ngọt ấm áp như thế, đáng tiếc, anh không có ở đây.

~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~

"Chú, nếu con không bảo vệ được Mỹ Nhi thì sao?"

Tuấn Kim Nhân búng nhẹ một cái lên trán cậu, nói, "Đừng nói lời bậy bạ!"

"Con nói thật mà! Chú trả lời cho con đi."

Tuấn Kim Nhân nhìn xuống tay mình, cười nhạt, khẽ đáp, "Không sao cả. Nếu con không thể bảo vệ được Mỹ Nhi, chẳng phải chú cũng không thể bảo vệ được Mỹ Nhi sao? Người nên bị trách là chú."

"Không sao, chú đừng lo! Con chịu hết!"

\-\-\-\-\- Này Hoàng Tuấn Khải, cậu thật sự chịu nổi sao?

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_