Hạ Vi Chu Minh

Chương 7




Cuối cùng việc hôn nhân giữa Tư Liên và cô nương nhà Trần gia vẫn không thành, không phải vì Tư Liên thuyết phục được cha mẹ và đại ca, mà là vì hắn…

Lại đổ bệnh rồi.

Lần này Tư Liên đổ bệnh vô cùng nặng.

Thời tiết lạnh giá sau khi Thu đến, cộng với suy nghĩ quá nhiều khiến thân thể hắn vốn đã không khoẻ, giờ đã hoàn toàn đổ bệnh nặng. Họa vô đơn chí hơn nữa là, chẳng bao lâu sau khi vào Đông lại xuất hiện một trận bão tuyết kéo dài hơn ba tháng, dưới cái lạnh khắc nghiệt này bệnh tình Tư Liên ngày càng nghiêm trọng.

Một đoạn thời gian rất dài sau đó, hắn thậm chí không thể nào tiếp tục tỉnh táo, ngày nào cũng mơ mơ màng màng nằm trên giường bệnh, đến cả thuốc cũng là người nhà họ Tư nửa ép nửa dụ dỗ để hẳn uống được.

Lúc ấy tất cả mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý Tư Liên có thể sẽ đi bất cứ lúc nào.

Hiển nhiên người nhà họ Tư không còn tâm ý đâu để bận tâm đ ến chuyện cầu hôn nữa, mà người Trần phủ cũng không đồng ý để cô nương nhà mình còn chưa thành thân đã treo lên người cái thanh danh khắc phu xấu xí. Vì thế thừa dịp hai nhà còn chưa chính thức định chuyện đại sự, việc hôn nhân này cứ thế mà chết yểu như vậy.

Trằn trọc ở trên giường suốt mấy tháng, cuối cùng Tư Liên cũng vượt qua được, chỉ có điều trải qua cơn bạo bệnh này, thân thể hắn đã hoàn toàn suy sụp.

Trước đây, dù sức khỏe hắn yếu nhưng nếu nghỉ ngơi điều dưỡng tốt thì ngày thường vẫn có thể đi đi lại lại trong phủ, miễng cưỡng cũng có tinh thần và thể lực luyện chữ vẽ tranh, vậy mà bây giờ hắn còn không thể nào tự mình ra khỏi sân.

Không ai hiểu rõ chính mình hơn Tư Liên, cơ thể hắn đã hoàn toàn hư hại, việc tiếp theo chỉ là đếm ngược xem hắn còn có thể trụ được bao lâu.

Tư Liên không sợ chết. Từ lúc hiểu chuyện cho đến nay, hắn đã biết bản thân sau này chắc chắn sẽ không sống lâu. Cho nên sau khi nhận ra cơ thể mình đã là nỏ mạnh hết đà, hắn không oán trời trách đất, không hối hận, mà vô cùng bình tĩnh chấp nhận sự thật này.

Hắn thậm chí còn cảm thấy bản thân cực kỳ may mắn. Lúc sinh thời hắn có thể gặp và yêu Chu Minh, hơn thế nữa đối phương cũng nguyện ý đáp lại tình cảm của hắn, cho dù sự đáp lại này có lẽ không phải xuất phát từ tình yêu nam nữ, nhưng hắn cũng đủ mãn nguyện rồi.

Chu Minh đang ngủ say đương nhiên không biết Tư Liên đã phải giãy dụa giữa ranh giới sinh tử trong nửa năm qua, lúc nàng gặp lại hắn lần nữa đã là mùa Hạ năm sau.

Khi nàng lẻn vào phòng, Tư Liên đang bọc chăn ngồi ngay ngắn trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, khí sắc không khoẻ, khuôn mặt tái nhợt rõ ràng là đang bị bệnh.

Người ở hầu hạ bên cạnh mới vừa dọn dẹp chén thuốc đã cạn và lui ra ngoài, nhưng không thể mang đi vị thuốc Đông Y đắng chát trong phòng, cả căn phòng toát ra hơi thở bệnh tật nồng nặc khiến Chu Minh không nhịn được mà nhíu mày.

“Liên ngốc, chàng còn khỏe không đấy?”

Tư Liên nghe được âm thanh ngày đêm mong nhớ, đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy Chu Minh đã lâu không gặp vẫn mặc trên người bộ y phục màu đỏ như trước, đôi chân trần nhẹ bước đến rồi ngồi trên giường hắn không chút e ngại, gương mặt mang theo sự lo lắng bất an.

Đúng rồi, hôm nay là lập Hạ.



Hiện giờ tinh thần Tư Liên không được tốt, không còn nhạy bén với thời gian như trước kia, nhưng hắn vẫn đếm từng ngày ngóng trông mùa Hạ mau đến. Cuối cùng hôm nay đã chờ được Chu Minh xuất hiện, tâm trạng Tư Liên rất tốt, khiến cho khí sắc cả người trông có vẻ tốt lên đôi chút.

Tư Liên mỉm cười an ủi, ngữ điệu mang theo ý xin lỗi: “Đổ bệnh thôi, ta đã quen từ lâu. Chỉ là ta nghĩ, có lẽ ta không thể vẽ tranh và đọc sách cho nàng được nữa rồi.”

Tư Liên biết Chu Minh thích tranh của hắn, ban đầu nàng quấn lấy hắn cũng vì điều này. Hắn cũng dùng những bức tranh của mình lấy lòng người đẹp, cho nên lúc này hắn đã chuẩn bị tâm lý tốt cho việc Chu Minh sẽ lập tức biến mất, rời xa hắn sau khi nghe xong những lời hắn nói.

Nhưng Chu Minh không hề, nàng nhìn hắn bằng đôi mắt phượng mỉm cười cong cong: “Từ nay về sau ta sẽ đọc cho chàng nghe.”

Tư Liên nghe vậy thì hơi sững người.

Hắn nghĩ, bất kể Chu Minh có yêu hắn hay không, điều đó đã không còn quan trọng. Ít nhất giờ phút này, nàng nguyện ý ở bên cạnh hắn, không phải vì những bức tranh, mà chỉ vì Tư Liên hắn mà thôi.

*

Thần Bốn Mùa không có sinh lão bệnh tử, bởi vậy Chu Minh không hiểu rõ lắm mấy thứ này, cho nên ngay cả khi nàng phát hiện sau lần tỉnh dậy này, sắc mặt của Tư Liên cực kỳ kém, nàng cũng không nhận ra được điều đó có nghĩa là gì.

Nàng vẫn vô tâm quấn quít quậy phá Tư Liên, nhưng cũng thật sự giữ lời hứa, hoán đổi thân phận ngày ngày đọc sách cho hắn nghe. Tư Liên vì dưỡng bệnh không thể rời giường, nàng sẽ ôm lấy cuốn sách đi đến bên giường hắn, vẫn sẽ chọn một vài thoại bản hay được truyền bá phố phường như trước kia.

Ban đầu Tư Liên sẽ ngại ngùng lược đi những lời thoại không trong sáng lắm, nhưng Chu Minh thì không kiêng kị gì mà đọc rõ to, thậm chí là không bỏ sót một lời thoại nào cả, thường xuyên khiến cho Tư Liên phải mặt đỏ tai hồng. Bản thân nàng thì mang theo ánh mắt mơ mơ màng màng chẳng hiểu sự đời, vô tình trêu ghẹo người lại chẳng hề hay biết.

Đến khi hiểu được Tư Liên sẽ rời khỏi thế gian này, là một lần ngoài ý muốn.

Một ngày, Chu Minh ngẫu nhiên phát hiện Tư Liên không biết đang giở trò gì lén lút ở góc giường, nàng tò mò, nhất thời hưng phấn mà bất ngờ xuất hiện trước mặt hắn định dọa hắn giật mình.

Nàng đã thành công thật.

Trong nháy mắt khi nàng xuất hiện, hô hấp của hắn cứng lại, sau đó lập tức hôn mê bất tỉnh, thứ bị hắn nắm mãi trong tay cũng vì thế rơi lốc cốc xuống dưới gầm giường.

“Liên ngốc?”

Lúc ấy Chu Minh luống cuống không thôi, thổi lên một cơn gió Nam đánh vào cửa sổ bên ngoài sân vang lên âm thanh rầm rầm, cuối cùng dẫn dắt người Tư gia tới đây.

Nàng đứng bên cạnh nhìn thấy đám người đó chạy đôn chạy đáo, lão Đại phu nói một tràng dài những lời mà nàng nghe chẳng hiểu gì, nhưng nhìn biểu cảm của những người khác, nàng hiểu tình hình hiện tại cực kỳ không ổn.

Chu Minh nhặt lấy thứ rơi ở dưới giường lên, sau đó sững sờ hồi lâu, nhìn Tư Liên ở trên giường với ánh mắt phức tạp.

Nàng cảm thấy bản thân nghịch ngợm đã gây ra họa lớn hại đến Tư Liên, vì thế canh giữ bên hắn một tấc không rời. Dù sao người bình thường cũng không thể nhìn thấy nàng, nên nàng trực tiếp bò lên trên giường Tư Liên, cuộn người lại đợi hắn tỉnh giấc.

Tư Liên hôn mê tròn bảy ngày.

Khi hắn tỉnh lại đúng vào lúc giữa khuya, trong phòng chỉ còn hai tên sai vặt gác đêm, thấy hắn tỉnh lại liền vội vội vàng vàng đi báo tin cho những người khác trong phủ, chỉ chốc lát cả Tư phủ đèn đuốc sáng trưng.

Nửa đêm nửa hôm Tư Liên trong lúc mơ mơ hồ hồ bị người trong nhà xoay đi xoay lại, mãi đến sáng hôm sau người trong nhà mới dần tản đi.

Chu Minh vẫn luôn theo dõi trong yên lặng. Nàng biết lúc này đang có những người khác ở đây, Tư Liên sẽ không đáp lại nàng, vì thế nàng tìm một góc vắng vẻ ngồi ngây ở đó. Mãi cho đến khi mọi người rời đi, nàng mới lặng lẽ đi đến bên giường.

Tư Liên vất vả lắm mới tìm được cớ đuổi bọn hạ nhân canh giữ bên người đi, đang tìm này kiếm kia ở trên giường thì Chu Minh bỗng xuất hiện bên giường hắn, hai tay nắm chặt, vẻ mặt buồn bã.

“Liên ngốc, chàng đang tìm thứ này sao?”

Chu Minh chìa tay ra trước mặt Tư Liên, trong lòng bàn tay là một chiếc trâm màu tía tô, thân trâm có màu đỏ tím nhạt, phần đuôi là một đoá hoa sen đang nở, các góc không được nhẵn nhụi lắm, có lẽ chỉ mới xong được phân nửa.

Tuy nét khắc có hơi thô, nhưng vẫn nhìn ra được người chạm trổ đã vô cùng dụng tâm.

“Chàng bị bệnh, còn lén làm thứ này… Liên ngốc, chàng không muốn sống nữa sao!”



Đúng vậy, Tư Liên té xỉu thật sự không phải vì bị Chu Minh dọa sợ, mà vì hao tổn tinh thần quá mức.

Hắn vẫn luôn âm thầm lén lút khắc cây trâm, nhưng hiện giờ thân thể của hắn đã gần như không thể đáp ứng loại công việc điêu khắc hao tổn tinh lực quá cao này nữa, vì thế cây trâm còn chưa được khắc xong thì hắn đã gục ngã trước rồi.

“Dù sao cơ thể của ta vẫn luôn như vậy mà…”

Tư Liên nắm lấy tay Chu Minh, để năm ngón tay của nàng cuộn lại thành nắm đấm, lại lần nữa nắm chặt trâm gỗ vào tay.

“Ta vốn định khắc xong thì sẽ… Tặng cho nàng, nhưng có lẽ ta không hoàn thành được rồi, nàng nhận tạm nhé, được không?”

Sau khi nói xong, có lẽ hắn sợ bị nàng từ chối, hắn nhìn mái tóc ngang vai của Chu Minh rồi lại nói thêm một câu: “Ta biết vì nàng ghét nóng nên không để tóc dài, nhưng nàng vẫn phải nhận cây trâm này đó, mang theo bên người xem như vật kỷ niệm, được không?”

Nói xong lời cuối cùng, giọng nói Tư Liên thâm mang theo vài phần nỉ non.

Trâm cài tóc đính ước, sau khi đã được khai sáng bởi vô số quyển thoại bản, giờ đây Chu Minh đã hiểu được ý nghĩa của nó. Nàng nhìn vẻ mặt Tư Liên ngập tràn dáng vẻ cầu xin, đột nhiên ngỡ ra vì cớ gì mà hắn lại gắng gượng tinh thần chỉ để khắc một cây trâm cho nàng như vậy.

“Liên ngốc, chàng sắp rời khỏi thế gian này rồi, phải không?”

*

Ban đêm.

Tư Liên vừa mới tỉnh lại, điều đầu tiên ánh lên trong mắt hắn là hình ảnh Chu Minh ghé vào đầu giường với gương mặt cười toe toét.

“Ngủ ngon thật đó, Liên ngốc.”

Chu Minh trông thấy biểu cảm như lạc trong sương mù của Tư Liên cực kỳ ngây ngô, nàng không nhịn được mà vươn ngón tay chọt chọt lên gò má hắn: “Đã về đêm rồi đấy.”

Hiện giờ thời gian mê man của Tư Liên càng ngày càng dài, ví như hôm nay, Chu Minh trông coi bên giường hắn suốt một ngày, cuối cùng mãi tới khi đêm buông mới đợi được hắn tỉnh dậy.

Tư Liên ngủ cả một ngày, khí sắc có tốt lên đôi chút, thấy Chu Minh dường như đã đợi hắn rất lâu bèn ngọ nguậy định ngồi dậy. Biết hắn không có nhiều sức lực, Chu Minh vội vàng dìu hắn, dùng tư thế nửa ôm để cả người hắn tựa vào trong lòng nàng.

“Ta chờ chàng cả ngày rồi đó, chàng ngủ say thật đấy.”

Miệng Chu Minh oán trách nhưng trong giọng nói lại không chứa một chút bất mãn nào, như thể Tư Liên thật sự ngủ nhiều hơn bình thường mà thôi.

Thật ra trong lòng hai người đều biết rõ, từ sau lần té xỉu kia, ngay cả duy trì sự tỉnh táo, Tư Liên cũng khó mà làm được. Thời gian hắn ngủ không ngừng tăng thêm, rồi đến một ngày, ngủ rồi ngủ rồi sẽ không tỉnh lại nữa.

Nhưng hai người đều ăn ý tránh đề tài này đi, tựa như không ai nhắc tới thì chuyện này sẽ không bao giờ thành thật vậy.

“Liên ngốc, ta đưa chàng ra ngoài phủ được không?”

Chu Minh nói ra tuy là câu hỏi, nhưng tay đã đã bắt đầu kéo chăn qua bọc lấy người Tư Liên, hiển nhiên là bộ dáng dáng vẻ quyết tâm phải làm.

“Ra ngoài phủ? Vào lúc này sao?”

Tư Liên có chút ngỡ ngàng. Hắn không biết lúc này đang là canh nào, nhưng đoán chừng cũng đã khuya, hơn nữa hắn vốn rất ít ra khỏi phủ, hiện giờ thân thể càng không thể gắng gượng để có thể ra ngoài nữa.

Trông thấy bộ dạng rục rịch của Chu Minh, Tư Liên có hơi khó xử, rồi lại không đành lòng làm nàng mất hứng.

Tư Liên không từ chối, trong mắt Chu Minh chính là đồng ý. Nàng ôm ngang cả người Tư Liên cùng chiếc chăn lên như thể ôm công chúa, trông giống như nàng đang ôm một con nhộng lớn vào người.

Hành động của Chu Minh làm cho Tư Liên ngây người. Tuy rằng thân thể hắn gầy yếu, nhưng thật đúng là cho tới bây giờ hắn chưa từng nghĩ tới có một ngày bản thân sẽ bị người khác ôm như thế, hơn nữa đối phương còn là một nữ tử nhỏ nhắn hơn mình.



Tư Liên mải ngây người, nên đã bỏ lỡ thời cơ cất tiếng. Chờ đến lúc hắn phản ứng lại, Chu Minh đã ôm hắn bước ra khỏi phòng.

Cũng không biết nàng làm ra hành động gì, Tư Liên chỉ cảm thấy cảnh sắc xung quanh nhanh chóng thay đổi, tiếp đó chỉ chốc lát khi Chu Minh dừng lại, phong cảnh bốn phía đã trở nên xa lạ vô cùng.

Chu Minh đi đến bên cạnh một tảng đá lớn, cẩn thận đặt Tư Liên xuống để cho hắn ngồi dựa lưng vào tảng đá.

Trên mặt đất đã trải một tầng dày lá cây từ lâu, hiển nhiên Chu Minh đã chuẩn bị từ trước, cộng thêm chăn bông, ngồi xuống không hề lạnh chút nào, ngược lại còn rất thoải mái và mềm mại.

Tư Liên quan sát cảnh sắc xung quanh.

Cách đó không xa là một hồ nước rất lớn, thoạt nhìn tựa như mênh mông tới tận chân trời, hồ nước lấp lánh ánh sáng dưới ánh trăng, trên mặt nước bồng bềnh một đống bóng đen lớn, nương theo ánh trăng thấp thoáng mới nhận ra là lá sen.

Tư Liên nghĩ, có lẽ một hồ đầy ắp sen thế này, tới lúc hoa nở, cảnh sắc chắc chắn sẽ vô cùng hoành tráng.

“Nơi này là?”

Tư Liên không đi đây đó nhiều lắm, hắn không biết gì về hồ nước này cả.

“Liên Đường.”

Chu Minh trả lời, nâng tay kéo kín chăn lại cho hắn. Gió đêm mát mẻ, tuy nàng đã cố gắng điều chỉnh độ ấm xung quanh thích hợp với hắn, nhưng nàng vẫn sợ cơ thể Tư Liên không chịu nổi.

Tư Liên đã từng nghe nói về Liên Đường, ở vùng Giang Nam có một hồ nước nổi tiếng, có cánh đồng sen trải dài ngàn dặm, là thánh địa nghỉ mát ngắm sen mỗi khi mùa Hạ đến.

Hắn cũng từng khao khát được tới đây, tưởng tượng ngồi bên hồ nhâm nhi vài ngụm rượu như những văn nhân, vừa thưởng thức sen vừa luận bàn thơ ca. Chỉ tiếc cơ thể hắn không thể ngồi thuyền ngồi xe, cho dù khoảng cách giữa Liên Đường và Tư phủ chỉ nửa ngày đi đường mà thôi.

Trong lúc trò chuyện, hắn đã từng nói cho Chu Minh nghe nỗi tiếc nuối này, không ngờ nàng vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.

“Chàng không cần quá cảm động đâu nha.”

Chu Minh nhìn thấy biểu cảm của Tư Liên thì đã biết hắn đang nghĩ gì: “Kế tiếp mới là vở chính đấy!”

Nàng cúi đầu hôn lên môi Tư Liên một cái, cười tủm tỉm nói: “Chàng ngoan ngoãn ngồi đây chờ ta nhé.”

Vừa dứt lời, bóng dáng của nàng trong nháy mắt biến mất trước mắt Tư Liên.