Chuyến trở về dài hơn rất nhiều.
Có lẽ là bởi vì tâm tình không giống nhau.
Có lẽ đó là do không có âm nhạc làm tăng thêm bầu không khí.
Hoặc có lẽ, bên trong xe quá mức im lặng.
Tôi khoanh tay hướng về phía cửa xe, im lặng nhắm mắt lại.
Không biết qua bao lâu, tôi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, hình như anh lại nắm tay tôi.
Giống như lúc chúng tôi đến, mười ngón tay đan vào nhau, nắm chặt suốt cả đường đi….
Chiếc Pickup dừng lại trước cửa tiểu khu của Trần Gia Dịch, đúng vào giờ cao điểm buổi sáng.
Tôi đi ngang qua các nhân viên văn phòng trong thang máy. Khi về đến nhà, tôi vào phòng ngủ trước.
Sau khi thay đồ ngủ và bước ra, Trần Gia Dịch với đôi mắt ngái ngủ mở cửa phòng đối diện.
“Aiiiz? Hôm nay cậu dậy sớm thế?” Cô ấy ngáp dài chào tôi.
Tôi không giải thích, mơ hồ trả lời, lại hỏi: “Cậu thấy khỏe hơn nhiều chưa? ”
“Tớ đã ngủ hơn mười tiếng rồi, thật sự rất thoải mái…” Trần Gia Dịch duỗi tay, thoạt nhìn tinh thần tốt hơn rất nhiều. “Tớ đã nói với ông chủ của tớ sẽ đến trễ hai tiếng. Chúng ta xuống lầu ăn sáng một chút nhé?”
Tôi lắc đầu, duỗi tay cầm cái ly trên bàn: “ Tớ muốn ngủ thêm một lúc nữa”.
“ Được rồi, vậy cậu ngủ tiếp đi. Đúng rồi, chú Hạ hôm qua đến đây làm gì? Hai người không có chuyện gì chứ?”.
Tay cầm cốc nước ngừng lại, ký ức lại ùa về: oán giận chất chứa đã lâu biến thành cuộc cãi vã, chuyện mất đi con mèo trắng, và cả những người đã đến cứu con mèo.
Chuyến tàu đêm mười ngón tay đan vào nhau, nước biển đen kịt cuồn cuộn, ánh mắt như thủy triều của người đàn ông.
Nhiệt độ cơ thể gần như thiêu đốt của anh, đôi bàn tay thô ráp nhưng dịu dàng, nụ hôn dài khiến tim tôi dâng trào…
“ Không có. Ông ấy ở lại một lúc rồi đi”. Tôi nhàn nhạt nói.
Đúng vậy. Tôi lại nói dối một lần nữa.
Nhưng mọi chuyện đêm qua thật kỳ quái đến nỗi tôi không thể tin đó là sự thật…
Thả mình xuống chiếc giường êm ái, tôi buộc đầu óc hỗn loạn của mình phải ngừng suy nghĩ, ép mình đi vào giấc ngủ.
Khi suy nghĩ và ý thức của tôi dần tiêu tán, một giọng nói của một người đàn ông thì thầm bên tai tôi:
Hy vọng Hạ Kiều mỗi ngày đều sẽ vui vẻ.
Trong giấc ngủ, chiếc gối đầu của tôi chợt thấm ướt một mảng lớn.
Hóa ra anh đã sớm nhận ra.
Hóa ra, tôi chưa bao giờ vui vẻ.
*****
Sau khi Trần Gia Dịch khỏi bệnh, cô ấy nhanh chóng chuyển sang chế độ kiếm tiền 996.
Cuộc sống của tôi vẫn vậy.
Thời gian nghỉ ngơi và làm việc hỗn loạn, hùng hùng hổ hổ đối phó với việc lãnh đạo sợ tôi có một kỳ nghỉ hè quá thoải mái, thời gian còn lại đều im lặng làm một ‘ con cá mặn’.
Dường như không có gì thay đổi.
—Ngoại trừ mỗi lần mở WeChat, tôi sẽ vô thức liếc nhìn ảnh đại diện của anh ấy.
Avatar xanh đen dần chìm xuống cuối danh sách.
Mấy ngày nay anh không hề gửi cho tôi một tin nhắn nào.
Điều này không tốt sao?
Tôi nói với bản thân mình.
Trong trò chơi gợi cảm dành cho người trưởng thành này, thứ duy nhất tôi muốn phơi bày chính là cơ thể của mình.
Nhưng lại cố tình khiến anh mở lòng trước.
Là tôi đã phạm quy.
Tiếng còi cảnh báo vang lên khi nào?
Khi anh ấy da kề da với tôi?
Khi anh ấy dùng đồ ăn lắp đầy dạ dày tôi, cũng lấp đầy trái tim tôi?
Là lần đầu tiên ánh mắt chúng tôi gặp nhau?
Hoặc có thể, khi tôi để mắt đến anh ấy, hết thảy liền mất khống chế.
Phạm quy lúc nào đã không còn quan trọng nữa.
Quan trọng là, hiện tại đã đến lúc tự phạt chính mình để kết thúc nó.
Kéo danh sách tùy chọn lên bằng đầu ngón tay, thông báo “Xóa bỏ người liên hệ” màu đỏ bật lên.
Qua thật lâu, tôi vẫn không thể ấn xuống.
Cuối cùng tôi thở dài, xóa lịch sử trò chuyện.
Hình đại diện của người đàn ông biến mất khỏi danh sách trò chuyện, chỗ nào đó trong lòng tôi khẽ chùng xuống, trở nên trống rỗng.
Lắc đầu vứt điện thoại, tôi kéo chăn trùm kín đầu, trong bóng tối thiếu dưỡng khí, tôi chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh lại một lần nữa, sắc trời đã xám xịt.
Tiếng nước chảy tí tách ngoài cửa sổ.
Lại một cơn mưa mùa hè nữa không báo trước.
Tôi đứng dậy đi ra ban công mở cửa sổ.
Những luồng hơi nóng phả vào mặt tôi.
—Tại sao mưa mùa hè lại nóng đến vậy?
Dính dính nhớp nhóp thấm vào da thịt, lại từng chút một thấm vào từng lỗ chân lông.
Vô tình, trái tim tôi đã bị bao bọc thật chặt.
Gần như nghẹt thở, hít thở không thông.
Nhưng tôi không muốn từ bỏ sự ấm áp này.
Cảm giác này rất giống anh ấy.
Giống như khi tôi đến gần anh ấy…
Rầm ——
Mưa bỗng trở nên nặng hạt hơn.
Giữa tiếng ồn ào và tiếng mưa, bất ngờ trông thấy đôi nam nữ đang trò chuyện, cười đùa.
Tôi hạ mắt xuống nhìn thấy một cặp vợ chồng trẻ đang đi về phía tòa nhà đối diện.
Chàng trai cao lớn ôm chặt cô gái trong tay bằng một tay, chiếc ô anh cầm trên tay kia hoàn toàn nghiêng về phía cô gái.
Trong một buổi hẹn hò dưới mưa, quần áo của họ ướt sũng.
Mặc dù không thể nhìn rõ khuôn mặt của họ nhưng tôi có thể cảm nhận được sự hài lòng, hạnh phúc của họ.
Ầm ầm—-
Mưa càng lúc càng nặng hạt hơn nữa.
Những cột mưa liên tục tạo thành vũng nước trên nền bê tông.
Tôi vội đóng cửa sổ lại nhưng mưa vẫn tạt vào mặt.
Cơn mưa này làm tôi nhớ đến ngày đó.
—Người đàn ông bất ngờ xuất hiện dưới cơn mưa lớn đưa tôi lên xe của anh ấy.
Chiếc tay áo ngắn màu trắng ẩm ướt được kéo chặt trên cơ thể cường tráng của anh, từng tấc da thịt trên cơ thể anh hiện ra trước mắt tôi…
Chớp chớp mắt cắt đứt dòng suy nghĩ, tôi lau nước ướt trên mặt, quay đầu đi vào phòng.
Ánh mắt tôi dừng lại khi đi ngang qua giá phơi quần áo.
Móc treo quần áo trong góc treo một chiếc khăn tắm màu vàng kem.
Tôi chỉ dùng chiếc khăn này một lần – Lấy nó từ tay người đàn ông ướt sũng, lau hơi ẩm trên mặt và ngực…
Lông mi hơi run, tôi giơ tay định tháo chiếc khăn ra.
Giống như lần trước, đem khăn lông mềm mại khẽ lau lên trán.
Một vòng, hai vòng.
Khăn lông nhẹ nhàng vuốt ve mí mắt, tôi nhắm mắt lại.
Trời vẫn đang mưa.
Âm thanh rất lớn.
Nhưng tôi không thể nghe thấy gì cả.
Chậm rãi mở mắt, tôi đặt chiếc khăn trên tay xuống rồi sải bước trở lại phòng ngủ.
Nhấc chiếc điện thoại ở đầu giường lên.
Lịch sử trò chuyện đã bị xóa, tôi từ danh sách liên lạc tìm thấy hình đại diện kia.
Jo. Kiều: [Xe của tôi vẫn còn ở chỗ anh. Khi nào tôi có thể lấy nó? 】
Anh ấy trả lời ngay lập tức, giống như trước đây.
Giống như chúng tôi chưa bao giờ cố ý cắt đứt liên lạc.
ChaoS: 【 xem thời gian của em. 】
Jo. Kiều: 【 Vậy tối nay đi, tôi đến quán bar? 】
ChaoS: 【 Sớm một chút? Đến đây ăn một chút gì đi. 】
Tôi thừa nhận, lời đề nghị này khiến tôi rất phấn khích – dù sao thì trải nghiệm đi ăn cùng anh ấy rất tốt.
Rối rắm ba giây, tôi nhấn nút cảm ứng.
Jo. Kiều: [Ăn xong tôi sẽ đến đó]
ChaoS: 【 Một mình ăn cơm không tốt đâu. 】
Vô thức nhìn hộp cơm mang đi trên bàn ăn, lòng tôi sụp đổ.
Ý chí vốn không đủ mạnh mẽ lại bị lung lay.
Jo. Kiều: [ Vậy ăn ở quán bar đi]
Câu trả lời của người đàn ông chậm hơn trước một chút.
ChaoS: [Tôi muốn đưa em đi ăn gì đó ngon hơn một chút. 】
Phạm quy.
Anh cũng phạm quy, Triều Thịnh.
Vậy, anh bắt đầu từ khi nào?
……..
Khi cảm xúc và lý trí đang căng thẳng tột độ, WeChat lại vang lên.
Tin nhắn mới không có trên trang tôi đang trò chuyện với anh ấy.
Khi nhìn thấy người gửi nó, mặt tôi cứng đờ.
Là mẹ tôi đang nghiên cứu tên lửa ở sa mạc nghiên cứu than hỏa tiễn gửi đến:
[Kiều Kiều, mẹ nghe nói gần đây con đã đến Hải Thành phải không? Chu Tụng mấy ngày nay cũng đang ở nhà ông nội ở Hải Thành, các con có thời gian thì cùng nhau gặp mặt một lần đi. Lần trước bà ngoại con làm phẫu thuật, còn chưa cảm ơn người ta cho tốt. ]
“……”
Chu Tụng.
Anh ấy không phải là người được giáo sư Hạ lựa chọn cẩn thận cho tôi.
Nhưng đó là sự tồn tại khó từ chối hơn cả đối tượng của một cuộc hẹn hò mù quáng.
Chu Tụng hơn tôi hai tuổi, bố mẹ anh ấy và tôi là bạn cùng lớp đại học, hai nhà có mối quan hệ rất tốt – tốt đến mức bố mẹ chúng tôi đã nói đùa về việc kết hôn từ lâu.
Hai năm trước Khi Chu Tụng trở về Trung Quốc, bố tôi và mẹ anh ấy hận không thể mang hai chúng tôi đến Cục dân chính để lãnh chứng.
Có lẽ vì từ nhỏ chúng tôi thường xuyên gặp nhau nên tôi không có tình cảm gì với Chu Tụng.
Nhưng, anh ấy đối xử với tôi không phải là không có tình cảm.
Quả nhiên, mới vừa nhận xong tin nhắn của mẹ tôi, tin nhắn Wechat của Chu Tụng đã nối gót theo tới.
【 Kiều Kiều, hôm nay anh mới biết được em cũng ở Hải Thành. Chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm được không? 】
Sau khi Chu Tụng trở về Trung Quốc, anh vào một trong những bệnh viện lớn nhất ở Bình Thành và hiện là bác sĩ trẻ nhất điều trị tại bệnh viện của họ.
Trước Tết Nguyên Đán, bà tôi đã phẫu thuật thắt lưng ở bệnh viện của họ, anh ấy đã giúp đỡ rất nhiều.
Tôi cùng bà ngoại tình cảm rất tốt.
Tôi không có cách nào từ chối anh ấy được.
Jo. Kiều: 【 Được, khi nào anh rảnh? 】
Chu Tụng: [Ngày mai anh sẽ về Bình Thành, mời em đi ăn tối có phải là quá đột ngột, quá tùy tiện không? ]
Tôi vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Jo. Kiều: [Thật trùng hợp, tối nay em vừa hẹn với một người bạn]
Ngay khi tôi chuẩn bị hẹn gặp lại ở Bình Thành, bên kia đã gửi đến một tin nhắn:
[Ồ, em có cuộc hẹn lúc bốn năm giờ đúng không?Anh có thể mời em trước một tách cà phê được không? (Cười khóc)]
“……”
Nhìn chằm chằm màn hình di động, tôi có chút bất đắc dĩ mà rũ mi mắt.
Jo. Kiều: 【 Sau 8 giờ anh có tiện không? 】
Bên kia lập tức trả lời:
[ Tám giờ có thể. Anh biết có một nơi có món tôm hùm đất rất ngon. Em ăn cơm chiều chừa bụng một chút,chúng ta có thể cùng nhau ăn khuya? ]
Jo. Kiều: [Được rồi, anh gửi cho em địa chỉ của cửa hàng đó đi]
Chu Tụng: [ Em ăn tối ở đâu? Anh đến đón em?]
Jo. Kiều: 【 không cần, em cũng lái xe tới 】
Chu Tụng: 【 được rồi. [ địa chỉ ]】
【 Anh rất mong được gặp em! Kiều Kiều. 】
Tôi không trả lời, chuyển về giao diện trò chuyện trước đó.
Trong lòng bị đè nén có chút ngột ngạt.
Ngoài ra còn có một chút cảm xúc phức tạp, gần như hổ thẹn…
Nhìn chằm chằm vào câu “Tôi muốn dẫn em đi ăn đồ ngon” ở phía dưới, tôi cụp mi xuống.
Jo. Kiều: 【 không cần, tôi còn có chút việc, chúng ta gặp nhau ở quán bar đi 】
Câu trả lời của người đàn ông rất chậm.
Chỉ có một cử chỉ “ok” được đáp lại.
—Mỗi lần anh ấy gửi biểu cảm này, tôi đều cảm thấy tâm trạng anh ấy thực sự không ổn.
Tôi đặt điện thoại xuống lặng lẽ thở dài, đứng dậy bước chậm về phía tủ quần áo.
Lần đầu tiên tôi mất đi cảm giác hào hứng và phấn khích khi mặc quần áo đi gặp anh ấy.
—Có lẽ là vì cuộc gặp gỡ này vốn là không nên xuất hiện?
Có lẽ là bởi vì anh ấy đã từng nhìn thấy tôi với khuôn mặt đầy nước mắt, dáng vẻ cả người chật vật,…
Anh ấy có chút mờ mịt nhìn về phía đầu giường.
–Chai thủy tinh tinh tế bên cạnh đèn bàn.
Lòng tôi khẽ động, bước tới cầm lấy nó trên tay.
*****
Bắt kịp giờ cao điểm buổi tối nên thuê xe đến quán mất gần gấp đôi thời gian.
Đôi giày cao gót kêu lộc cộc khi bước qua hành lang quen thuộc.
Dừng một chút, tôi đẩy cánh cửa gỗ cuối cùng ra.
Có lẽ vì ngày mai là cuối tuần nên lúc này bên trong đã có khá nhiều người.
Sàn nhảy còn chưa mở, trên sân khấu chỉ có một ca sĩ đang chuẩn bị. Cô ấy là cô gái hát bài hát bằng tiếng Anh rất hay lần trước.
Đàn ghi-ta của cô ấy không cắm điện, cô thản nhiên hát một bản cappella vào micro:
” Có lẽ em vẫn luôn sợ biết đáp ánCó lẽ tình yêu chỉ lặng lẽ theo gió cuốnRời đi rất nhanh nhưng chớp mắt sẽ quay lạiCó đôi lúc sẽ tự hỏi tự đápEm không muốn những khó khăn chia cắt đôi taEm trách mình không đủ dũng cảm..Có tiếc nuối cũng chẳng được gì….Từng ôm lấy nhưng vẫn sợ hãiDùng sức đẩy anh ra xa để mình em ở lại…” (*)(*) Bài hát 《 Ngược sáng》 của Tôn Yến Tư Tôi ngước mắt lên tìm kiếm bóng dáng người đàn ông.
Không tìm được.
Tôi bước đến quán bar theo thói quen, lấy điện thoại ra định gửi tin nhắn WeChat thì đột nhiên lực chú ý bỗng nhiên bị một bàn ghế dài hấp dẫn.
—Dãy ghế dài gần quầy bar nhất nằm phía sau những cây cột của căn phòng, đó là điểm mù trong tầm nhìn của tôi vừa rồi.
Bây giờ cuối cùng đã rõ ràng.
Thật khó để không chú ý đến một ông chủ trẻ tuổi đẹp trai như vậy.
Bên cạnh anh còn được bao vây bởi bốn cô gái xinh đẹp như hoa.
Họ đều trông giống như những sinh viên đại học, ăn mặc thời trang, nhiệt tình tươi sáng.
Người đàn ông cao lớn mặc đồ đen đang ngồi giữa họ, để lộ đôi chân dài.
Đầu tôi nhanh chóng nhảy ra mấy từ:
Trái ôm phải ấp.
Ngồi tận hưởng vẻ đẹp của người khác.
Bọn họ quả thật chơi đùa rất hài hòa, tiếng cười không ngừng.
Hai cô gái bên trái và bên phải của anh đang chơi bài poker. Cô gái bên trái tỏ ra bối rối, đuôi mắt như móc câu ngước lên nhìn anh, đẩy lá bài trên tay đến trước mắt anh.
Người đàn ông hơi nghiêng đầu, lười biếng nâng mí mắt lên.
Anh giơ tay phải lên, những ngón tay thon dài chậm rãi lướt qua những lá bài, sợi dây chuyền rắn trên cổ tay lấp lánh ánh bạc.
Rõ ràng tôi không phải là người duy nhất bị ám ảnh bởi đôi bàn tay đeph của anh ấy – nhiều cô gái dõi theo chuyển động của bàn tay anh ấy, mắt họ sáng ngời.
Sau khi chọn bài, ngón giữa phối hợp với ngón cái linh hoạt rút lá bài ra.
Thẳng tay ném lên mặt bàn.
——Đánh bài cũng có khí chất vung tiền như rác.
Cô gái được ra bài vui vẻ ra mặt.
Cô gái bên phải anh lập tức bỏ cuộc, nheo mắt nhìn anh bĩu môi: “Ông chủ Triều, sao anh lại giúp cô ấy nữa!”
Người đàn ông hừ cười, không nhìn cô, giọng nói trầm thấp rất hại người: “Mới vừa rồi không giúp cô sao?”
Cô gái cong môi thì thầm: “Anh giúp cô ấy nhiều hơn một lần.”
Anh nhếch môi khoan dung nói: “Vậy tôi sẽ giúp cô một lần nữa.”
“Không được,” Cô gái bên trái anh nói, tôi có thể nhìn thấy ánh mắt u oán đáng thương của cô ấy khi cô ấy nói: “Vậy tôi thua thì phải làm sao bây giờ?”
“ Ông chủ, nếu không thì anh chơi cùng chúng tôi đi?”.Một cô gái khác đề nghị: “Bốn người trong chúng tôi có thể đánh bại một người không?”
“Không được a.” người đàn ông cao lớn học giọng điệu làm nũng vừa rồi của cô gái nhỏ “Vậy tôi thua thì phải làm sao bây giờ?”
Các cô gái lập tức cười lớn, ánh mắt chuyển động,hoa chi loạn chiến…
Người đàn ông chỉ hơi cong môi dưới, không hề ngạc nhiên chút nào, chính là bộ dáng phong tình của một kẻ cặn bã phong lưu.
–Có lẽ, bản thân anh ấy chính là dáng vẻ như vậy.
Nhưng tại sao, tại sao tôi lại cảm thấy Triều Thịnh ở bên cạnh tôi lại không như thế này?
Người đàn ông tôi biết là người lạnh lùng, ngoài lạnh trong nóng, cũng rất mạnh mẽ cường thế.
Còn rất dịu dàng tinh tế….
Các cô gái vẫn cười đùa, người đàn ông mệt mỏi kéo cổ áo xuống, vẻ mặt càng lãnh đạm hơn.
Bàn tay thon dài cầm hộp thuốc lá trên bàn, anh lấy ra một điếu đưa vào miệng.
Ngay lúc anh đang định dùng ngón tay cái xoay nhẹ chiếc bật lửa thì động tác của anh đột nhiên dừng lại.
Giống như một con thú sống về đêm đã đánh hơi được con mồi, đôi mắt đen đó nhìn thẳng qua ly rượu bắt được tôi một cách chính xác và trực tiếp.
Ánh sáng quét qua mặt anh ấy rồi chiếu vào mặt tôi.
Thời gian đóng băng trong giây lát.
Tôi không né tránh, vẻ mặt vô cảm mà nhìn anh.
Bất quá hai giây, người đàn ônh liền thu hồi tầm mắt.
Đạm mạc.
Không chút để ý.
Anh nhấc điếu thuốc chưa châm ra khỏi môi, thì thầm điều gì đó với các cô gái trước khi đứng dậy thong thả bước về phía tôi.
“ Mới đến à?”
–Thật khó để nói điều gì khiến tôi khó chịu hơn, là tư thế lười biếng hay giọng điệu thản nhiên của anh ấy?
Tôi dừng lại hai giây, vẻ mặt bình tĩnh, cứng ngắc nói: “Chìa khóa xe đâu?”
Người đàn ông đút tay vào túi, xòe chìa khóa xe trong lòng bàn tay.
Tôi duỗi tay lấy nó.
Khi những đầu ngón tay chuẩn bị rời khỏi lòng bàn tay to lớn, những ngón tay dày và dài khép lại với nhau tạo cảm giác như một cái kén, muốn quấn lấy tôi.
“ Ăn chút gì không?”
Tôi sạch sẽ lưu loát mà rút tay lại.
“ Đã ăn rồi”.
—— không ăn, nhưng hiện tại rất no.
Người đàn ông khẽ lướt đầu lưỡi qua nướu răng, phát ra một tiếng tặc lưỡi nhẹ nhàng.
“Ồ.”
“……”
Anh ấy ngước mắt nhìn tôi ra hiệu về phía ghế dài phía sau: “Chúng ta cùng nhau chơi một lúc nhé?”
“…”
“Không cần.” Tôi không chút mặn mà trả lời, khóe môi cong lên một hình vòng cung, không nóng không lạnh mà cười.
“Vậy, tôi không quấy rầy mọi người nữa.”
Nói xong tôi xoay người đi về phía cửa.
Cũng không quay đầu lại.
Phanh ——
Cửa gỗ phía sau trầm trọng đóng lại, bước chân tôi càng lúc càng nhanh hơn.
Đôi giày cao gót tạo ra âm thanh vụn vỡ trên sàn gỗ cũ kỹ.
Chúng ta cùng chơi một lúc nhé?
Chúng ta cùng chơi một lúc nhé?!
Sao anh ấy dám?
Tôi mong đợi anh ấy sẽ giãy dụa lắc lư nhiều như tôi.
Ai biết rằng những người ta có quá nhiều vé vào cửa, đã chuẩn bị chơi trận tiếp theo rồi phải không?
Tiếng gót giày trầm thấp chuyển sang giòn giã hơn khi tôi rời quán bar đi đến bãi đậu xe trong ngõ.
Tìm kiếm xung quanh nhưng không thể tìm thấy chiếc cooper của tôi.
Đem xe của tôi đậu ở chỗ nào rồi?
Tên khốn này.
Tôi lấy chìa khóa xe ra bấm nhưng vẫn không nghe thấy tiếng mở khóa xe.
Ở góc ngõ có đèn, giống như đèn ô tô nhấp nháy.
Tôi đi theo ánh đèn nhìn thấy một chiếc xe pickup màu đen rất quen thuộc.
Ghế lái trống, không có ai ở đó.
—Có vẻ như ánh sáng vừa rồi chỉ là một ánh sáng chói lóa khi tâm trạng của tôi dao động mà hoa mắt.
Tôi mím môi, do dự một lúc rồi bước tới.
Từng chút từng chút một đến gần ghế lái, thân xe màu đen vẫn im lặng.
Quả thực bên trong trống rỗng.
Tôi chớp mắt định rời đi thì cửa hàng ghế sau chợt mở ra — cánh tay rắn chắc vòng qua eo tôi, một tay kéo tôi vào trong xe.
Bị đẩy xuống ghế, theo bản năng muốn kêu lên nhưng lời nói còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng.
Môi người đàn ông liền hung hăng mà ấn mạnh xuống.