“…Darling, so share with me( Người yêu ơi, hãy chia sẻ cho em)Your love if you have enough( Một chút yêu thương nếu anh đã có đủ)Your tears if you’re holding back( Một chút nước mắt nếu anh đang kìm nén)Or pain if that’s what it is( Một chút đau đớn nếu anh đang đau)How can I let you know( Biết làm sao cho anh hiểu thấu)I’m more than the dress and the voice( Rằng đừng xem em như 1 chiếc váy hay 1 giọng hát hay)Just reach me out then( Hãy khát khao em anh nhé)You will know that you’re not dreaming…”( Rồi anh sẽ biết, anh không phải đang mơ đâu) (*)(*) Bài hát 《 Eyes on me》 của Vương Phi, OST 《Final Fantasy VIII》Bài hát kết thúc, âm thanh còn đọng lại. Mãi cho đến khi nốt nhạc cuối cùng của đoạn kết mờ đi, tôi mới như vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ.
—— tôi đang làm cái gì vậy?
Ngón trỏ ấn vào ngực người đàn ông, tạo thành một vòng tròn nhỏ nếp nhăn trên áo anh.
—— Như thể ném đá vào bên trong một cái hồ để dò đường, những gợn sóng lặng lẽ được tạo ra.
Anh ấy dường như bất động.
Không có chuyển động hay biểu tình nào.
Nhưng, tôi đã nhìn thấy nó.
—Đôi mắt đen chăm chú nhìn vào tôi dường như nổi lên sương mù, mờ mịt một mảnh.
Hình ảnh phản chiếu của tôi ở trong mắt anh ấy. Đồng tử của anh ấy dường như giãn ra … Âm nhạc trên sân khấu và điện thoại di động của tôi reo lên cùng lúc.
Tôi rời mắt khỏi ánh mắt của người đàn ông cầm màn hình lên, cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Cuộc gọi thoại chưa được trả lời trên WeChat, là của Trần Gia Dịch.
Mười phút trước, cô ấy gọi cho tôi.
“Tôi đi gọi điện thoại.” Tôi bước xuống ghế cao rồi bước ra ngoài. Mãi đến khi tôi bước tới cửa thì cuộc gọi mới được trả lời.
Giọng nói của Trần Gia Dịch rất nhỏ: “Kiều Kiều.”
“Làm sao vậy?” Tôi đẩy cửa, một lần nữa đem sự ầm ĩ của quán bar nhốt ở phía sau, “Xảy ra chuyện gì sao?”
Nghe cô ấy nói xong, tôi lập tức quyết định ngay: “ Được rồi, cậu đợi tớ. Tớ trở về ngay ”.
Cúp điện thoại, tôi vội vàng gửi tin nhắn WeChat.
Jo. Kiều: 【 Trần Gia Dịch bị bệnh, tôi đưa cô ấy đi bệnh viện 】
Tôi cũng không rảnh lo người đàn ông sẽ trả lời như thế nào, đi thẳng một đường đến bãi đậu xe.
Chìa khóa đã được bật, tôi ngồi vào ghế lái.Nhưng không hiểu sao, xe không khởi động được.
Tôii lấy điện thoại di động ra định gọi taxi thì đèn xe ở góc phố bật sáng. Chiếc xe pickup rẽ ra từ trong con hẻm ngoằn ngoèo, thân xe màu đen của nó dừng lại bên cạnh tôi.
Người đàn ông mặc đồ đen nhoài người ra ngoài cửa sổ xe: “Xe bị sao vậy?”
“Đột nhiên nó không nổ máy.” Tôi nói:” Lúc đến đây vẫn còn tốt”.
Anh đẩy cửa xe: “Để tôi xem thử.”
Tôi cũng bước xuống xe đổi chỗ cho người đàn ông ngồi lên.
Sau khi mày mò một lúc, anh ấy hỏi tôi: “Xe của em có từng bị ngập nước không?”
Tôi sửng sốt một lúc rồi gật đầu: “Mấy ngày nay nó đậu ở bên ngoài.”
“Bên ngoài.” anh liếc mắt miết tôi một cái, “Chỗ nào?”
“……”
“Là, lúc tôi đi ra ngoài.” Tôi qua loa lấy lệ nói.
Anh không nói gì, đi xuống phía trước xe mở mui xe.
—Anh ấy thực sự biết sửa xe.
“Mạch điện bị ẩm.” Người đàn ông đưa ra kết luận.
“Vậy làm sao bây giờ?” Tôi hỏi, “Tôi có nên gọi cho cửa hàng 4S không?”
Anh ấy tắt máy rồi phủi bụi trên đôi tay to lớn của mình. “Để ở đây đi, sửa xong sẽ báo cho em.”
Do dự một lúc, tôi đưa chìa khóa xe: “Được.”
Người đàn ông đưa tay nhận lấy, cằm hướng về phía chiếc xe pickup, nói: “ Đưa em qua đó nhé?”
Tôi lắc đầu: “Anh uống rượu.”
Nhìn thấy mắt tôi chớp chớp, anh dừng lại: “Em không vội đến bệnh viện à? ”
Xác thật rất vội. Tôi không do dự nữa, một đường đi thẳng đến ghế phụ.
“Vậy được rồi.”
Đường đi ban đêm thông thoáng, thời gian về nhanh bằng một nửa so với lúc đến. Sự im lặng trong xe dường như bớt khó xử hơn.
Sau khi đón Trần Gia Dịch, chiếc xe pickup quay đầu tăng tốc về phía bệnh viện. Bệnh viêm dạ dày của Trần Gia Dịch là một bệnh cũ. Lần này bệnh nặng đến mức bác sĩ ngay lập tức yêu cầu cô nhập viện. Sau khi hoàn tất các thủ tục, tôi lấy hồ sơ bệnh án đi bộ đến khu điều trị nội trú.
Mới vừa xuống bậc thang bước chân liền dừng lại.
Mặc dù anh mặc quần áo toàn bộ đều là màu đen hòa lẫn với màn đêm nhưng kích thước và dáng người của người đàn ông này vẫn rất bắt mắt.
Anh ấy vẫn chưa rời đi.
Tôi bước tới nhìn chằm chằm vào mu bàn tay của anh ấy đang đút trong túi quần: “ Hôm nay làm phiền anh rồi”.
Tôi biết giọng điệu của mình không được tự nhiên.
Biểu tình cũng giống như vậy.
Ngay cả câu nói khách sáo này nói ra dường như đều có vẻ hư tình giả ý.
Không nhìn thấy mặt người đàn ông, giọng điệu của anh có chút nghèn nghẹt: “Trần Gia Dịch không nghiêm trọng chứ?”
Tôi “ Ừm” một tiếng: “ Bác sĩ nói ở lại bệnh viện theo dõi ba ngày”.
Anh im lặng một lúc
“ Có việc gì thì gọi cho tôi”
Tôi “ Ừm” một tiếng. Ngước mắt liếc nhìn anh một cái: “ Vậy—- anh mau trở về đi”.
Người đàn ông rút tay ra khỏi túi quần, ngay lúc tôi nghĩ anh sẽ rời đi, người đàn ông đột nhiên nặng nề lên tiếng: “Hạ Kiều.”
Đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc gọi đầy đủ tên tôi.
Mà tôi giờ phút này cũng chợt nhận ra, hóa ra chỉ cần anh gọi tên tôi cũng có thể khiến nhịp tim tôi đột ngột đập loạn.
Lông mi tôi không chịu được sự khống chế mà chớp chớp, tôi ngước mắt lên nhìn anh: “ Ừm”.
Người đàn ông “cõng” ánh đèn đường sau lưng nhìn tôi, khuôn mặt góc cạnh ẩn trong ánh sáng và bóng tối.
Tôi không thể nhìn rõ đôi mắt đang nhìn tôi.
Ánh mắt ấy nghiêng nghiêng nhìn tôi một lúc rồi nâng cằm lên.
“Đi thôi.”
“…… Tạm biệt.”
Tôi quay lại và bước nhanh đến tòa nhà bệnh viện. Thẳng đến khi đi đến cửa tôi mới quay đầu lại dưới ánh đèn đường.
Người đàn ông đúng lúc xoay người…
Bóng dáng cao lớn kéo cửa xe ra, chiếc Pickup rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Tôi nhẹ nhàng nhắm mắt lại lặng lẽ thở dài..
Tôi nghĩ, mình thực sự đã làm sai điều gì đó…
Khi tôi bước vào phòng bệnh, giám đốc Trần đang suy sụp và bị một y tá ghim kim tiêm.
Sau khi điều chỉnh ống nhỏ giọt, cô y tá quay người rời đi, tôi hỏi cô ấy: “Cậu thấy khỏe hơn chưa?”
Cô ấy gật đầu bĩu môi đáng thương nhìn tôi: “May mà có cậu.”
“ Cậu không thoải mái sao không nói cho tớ biết sớm?”. Tôi đưa tay cách một lớp chăn vỗ nhẹ cô ấy một cái: “Tối qua cậu thấy không khỏe nên hôm nay mới nghỉ ngơi phải không?”
“ Ai nha, không phải là bệnh cũ thôi sao, tớ nghĩ sẽ không sao”.
Cô ấy liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng nhếch thành một vòng cung đầy ẩn ý: “Tớ đã làm chậm trễ việc tốt của cậu à?”
Lông mi tôi run run.
“…… Câm miệng.”
Trần Gia Dịch nhẹ “Ách” ra một tiếng: “ Người ta đều đã đi theo cậu đến đây rồi…..chết tiệt, sớm biết vậy thà rằng tớ tự gọi xe cấp cứu còn hơn”.
“ Cậu hăng hái lắm đúng không?”. Tôi liếc nhìn cô ấy một cái, ánh mắt dao động một lúc, “Thật ra thì…”
“ Tớ còn cảm thấy rất may mắn vì lúc đó cậu đã gọi tớ đến”.
“A? Tại sao?”
Môi tôi mấp máy nhưng không phát ra âm thanh nào.
“Không phải chứ ——” Thấy tôi im lặng, Trần Gia Dịch ngồi thẳng lưng, trừng mắt thật lớn, “Thời điểm mấu chốt cậu kêu dừng sao ——”
“Chẳng lẽ ông chủ Triều cũng là một thỏi Mac?”
“…………”
“Không phải!”
Sao có thể.
Anh ấy có thể nổ tung một bước chạm đến dạ dày.
“ Ra vậy—–” Cô ấy tựa đầu vào gối, thở phào nhẹ nhõm “ ông chủ Triều muốn thành như vậy, dù cậu có muốn cũng không được, ngày đó liền cảm thấy phía dưới không phải đàn ông….”
“……”
Không muốn cùng Trần Gia Dịch thảo luận chuyện phía dưới quần cộc, tôi lặng một lúc rồi bắt đầu đổi chủ đề: Ai, cậu biết không, nhà hàng Hàn Quốc ở trường cậu là của ông chủ Triều và mẹ anh ấy mở.”
“A?” Trần Gia Dịch lắp bắp kinh hãi, “Thật sao?”
“ Ừm, tớ cũng rất bất ngờ”. Tôi tiếp tục chia sẻ tin tình báo với cô ấy: “ Còn có lúc trước tiểu Hách nói rằng anh ấy có một đứa con —— thật ra đó là em gái anh ấy”.
“Gì?” Trần Gia Dịch sợ ngây người, “Thật sự là em gái?”.
“ Đúng vậy, phản ứng đầu tiên của tớ cũng giống như cậu”. Tôi cười khẽ, lắc đầu: “ Trước kia tớ vẫn luôn cho rằng anh ấy có con, không nghĩ tới….”
Trần Gia Dịch nhìn tôi: “Không nghĩ tới cái gì?”
Tôi nghẹn ngào: “Chỉ là, không ngờ lại là em gái anh ấy…”
Trần Gia Dịch không nói tiếp, nhìn chằm chằm tôi hai giây: “Ai, đừng nói bây giờ không cần phải làm mẹ kế, cậu liền cảm thấy cậu lại có thể sao?”
Tôi mở miệng vừa muốn lên tiếng, Trần Gia Dịch lại nói tiếp: “Có sao nói vậy, ông chủ Triều quả thực là một người tốt, một anh chàng đẹp trai phải không? Hơn nữa, tuy nhỏ tuổi hơn cậu nhưng lại có thể xử lý được mọi việc. Chỉ là——”
Cô dừng lại, khẽ rít lên: “ Chuyện nhà cậu như thế nào cậu là người hiểu rõ nhất. Chú Hạ coi trọng nhất là bằng cấp, lại nói dì Kiều,dì xem trọng nhất là môn đăng hộ đối. Cho dù ông chủ Triều không có con, bọn họ chắc chắn cũng không thể…. ”
Cô ấy không nói tiếp.
Tôi không lên tiếng, chỉ rũ mắt nhìn chằm chằm vào ga trải giường màu trắng.
Trong phòng bệnh trầm mặc một lúc lâu, tôi cười một cái, đứng dậy kéo lại một góc chăn cho Trần Gia Dịch.
“ Nhìn cậu xem, còn nghĩ xa hơn cả tớ….”
“Được rồi, đừng lo lắng ”. Nhìn chất lỏng trong không trung tí tách nhỏ giọt rơi xuống. Tôi mở miệng: “Tớ đã sớm không phải cô gái nhỏ mười mấy tuổi nữa rồi.”
*****
Liên tục ba ngày, tôi đều ở bệnh viện chăm sóc Trần Gia Dịch đang truyền dịch.
Tôi mang máy tính đến bệnh viện để đọc chương trình học và chuẩn bị cho bài học, thời gian tôi dành cho việc lướt điện thoại di động đã giảm đi rất nhiều.
Cố tình.
Trên thực tế, không phải là không nhận được tin tức. Anh ấy đã gửi cho tôi một tin nhắn WeChat vào sáng hôm sau sau khi chúng tôi ở bệnh viện.
ChaoS: [Em đang ở bệnh viện à? Tôi có thể gửi cho em một ít đồ ăn được không? ]
Nhìn chằm chằm vào dòng chữ này một lúc, tôi gõ vài chữ:
【 không cần, cảm ơn 】
Đối phương không có hồi âm.
Trang trò chuyện của chúng tôi dừng lại cho đến ngày Trần Gia Dịch xuất viện, tôi nhận được một tin nhắn mới khi đang ở trên taxi.
ChaoS: [Xe của em đã sửa xong. ]
Jo. Kiều: 【 Được, đã làm phiền anh rồi 】
So với trước đây, tốc độ trả lời của anh ấy chậm hơn một chút.
ChaoS: 【 Tới lấy hay là lái qua cho em? 】
Hai lựa chọn này, tôi luôn cảm thấy dù mình chọn thế nào cũng sai.
Tình huống có chút giống với mấy ngày đầu gặp anh —- tôi dường như lại trở thành kẻ hèn nhát sợ phải gặp anh, chỉ biết co đầu rụt cổ ở trong nhà ….
Tôi không trả lời câu hỏi của người đàn ông, liền hỏi:
[Anh đã chi tiền sao? Bao nhiêu, tôi chuyển cho anh trước]
Bong bóng bật ra, như thể rơi xuống vũng nước đọng, không có phản hồi.
“Tớ phải đi gửi hợp đồng cho khách hàng.” Trần Gia Dịch đột nhiên lên tiếng.
“Bây giờ à?” Tôi cau mày, “Bác sĩ vừa bảo cậu về nhà uống thuốc cho tốt, nghỉ ngơi hai ngày.”
“Không được ” Vẻ mặt cô ấy có chút khó xử, “ ba ngày nay tớ đã chậm trễ không ít việc, đừng nói là uống thuốc, cơm cũng không ăn nổi……”
“Đưa cho tớ hợp đồng?” Nhìn khuôn mặt vẫn tái nhợt của Trần Gia Dịch, tôi đề nghị: “ Tớ đi đưa giúp cậu, cậu về nhà ngủ đi.”
……
Chiếc taxi thả tôi ở lối vào tàu điện ngầm.
Khách hàng của Trần Gia Dịch ở ngoại ô, vào giờ cao điểm buổi tối kẹt xe trầm trọng. Tôi phải mất gần một tiếng đồng hồ mới đi tàu điện ngầm để gửi hợp đồng về.
Khi lên tàu điện ngầm trở về, tôi phát hiện trên điện thoại của mình có thêm hai tin nhắn WeChat và hai cuộc gọi nhỡ.
Tin nhắn WeChat đều do Trần Gia Dịch gửi:
[Chú Hạ đột nhiên đến. Chú ấy dường như không liên lạc được với cậu. Cậu nhìn thấy thì gửi tin nhắn lại cho chú ấy. ]
[Không được rồi, tớ vừa mới uống thuốc, bây giờ buồn ngủ đến không mở mắt được. Bố của cậu đang đợi cậu trong phòng khách của tớ. Có việc gì cậu cứ từ từ nói với bố cậu nhé. 】
Tôi cau mày, tắt chế độ không làm phiền WeChat của Giáo sư Hạ rồi bấm vào danh sách cuộc gọi.
Ông ấy đã gọi cho tôi một giờ, nửa giờ trước.
Ngón tay bấm vào phím gọi, tôi cúp máy ngay lập tức.
Tàu điện ngầm vừa thông báo thông tin đến nên tôi xuống ga rồi bắt taxi ngay sau khi ra khỏi ga.
Chiếc taxi dừng lại trước cổng khu dân cư, từ xa tôi đã nhìn thấy thân ô tô màu đen đang bật đèn. Giáo sư Hạ ở cạnh xe.
Sắc trời đã tối sầm, tôi không nhìn rõ sắc mặt của ông ấy —- không nhìn cũng biết chắc chắn là tối sầm như trong xe.
Tôi vội bước tới: “Bố.”
Ông ấy ngước lên nhìn thấy tôi, lập tức cất điện thoại: “Con sao lại như vậy? không trả lời điện thoại, không trả lời tin nhắn. Con có biết con khiến người trong nhà lo lắng cho con như thế nào không? Một người lớn như vậy sao lại không có một chút ý thức trách nhiệm nào?”
Cái đập này đổ ập vào đầu khiến tôi rất đau đầu. Hai giây sau, tôi mới bình tĩnh nói: “Trần Gia Dịch bị bệnh, con đi giúp cô ấy xử lý một số việc, không kiểm tra điện thoại, sao đột nhiên bố lại đến đây?”
“ Ở Hải Thành có một buổi tọa đàm.Không liên lạc được với con nên bố đến đây.” Ông kiên quyết trả lời: “Bố xong việc ở đây rồi, vừa kịp lúc, con có thể về với bố.”
Tôi mím môi: “Xe có vấn đề rồi. Đã gửi xe đi sửa cách đây hai ngày, con vẫn chưa lấy về được. “
“ Việc đó không quan trọng. Tuần sau bố còn tới dự tọa đàm, đến lúc đó sẽ lái xe về cho con”.
“……”
Thấy tôi không trả lời, giáo sư Hạ tiếp tục: “Mẹ con sắp trở về, con không quay về gặp bà ấy sao?”
“Khi nào mẹ con trở về?” Tôi hỏi.
“Ngày 6 tháng sau”
Không phải vẫn còn sớm sao? Tôi sẽ về trước khi mẹ tôi về.
Giáo sư Hạ cũng không nói. Trầm mặc giằng co vài giây, o9ng thở dài: “Được rồi Hạ Kiều. Lần này con ra ngoài nhiều ngày như vậy, làm loạn đủ rồi. Con bao nhiêu tuổi mà còn bỏ nhà đi?”
Tôi cúi đầu nhìn chằm chằm vành đai xanh, tiếp tục trầm mặc.
Tôi không biết nên nói cái gì.
Ông ấy dường như thực sự hy vọng rằng tôi có thể trưởng thành, kết hôn và có một gia đình.
Nhưng đồng thời, ông cũng xem tôi như một đứa trẻ chỉ biết khóc làm loạn, không chịu nói lý.
“Được rồi, trở về bố sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon cho con. Con xem, bố đã đóng gói xong mọi thứ cho con rồi ——”. Giáo sư Hạ mở cửa ghế sau, “Con không lấy hành lý chỉ mang theo mèo đến thôi, đúng không?”
Tôi sững sờ một lúc: “Bố mang con mèo xuống dưới này à?”
“À, vừa mới cho nó vào túi mèo của con, vừa kêu một tiếng với mọi người là nó đã tự mình đi vào. Con xem, con mèo cũng muốn về nhà ——”
Tôi đã chạy nhanh tới. Đi đến cửa sau.
–Túi đựng mèo ở ghế sau, có một khe hở ở khóa kéo.
Trái tim tôi ngừng đập.
Duỗi tay kéo khóa túi, bên trong trống không.
Tôi quay đầu nhìn chỗ ngồi ở ghế sau một vòng,trong xe cũng trống không.
“Mèo đâu?” Tôi quay đầu lớn tiếng hỏi, “Thất thất đâu?”
Đôi mắt sau gọng kính của bố tôi cũng ngây ngốc: “Không ở trong túi sao?”
Tôi ngước mắt, lúc này mới phát hiện cửa xe ô tô mở ra một nửa.
“Sao bố lại mở cửa sổ ô tô?!”
“Không phải trước đó con đã nói rằng con mèo sẽ chán nếu xe bị bịt kín sao?” Giáo sư Hạ nghiêng người nhìn xuống gầm xe, “Mễ – mễ? Mễ – mễ mau ra đây!”
Tôi không nói lời nào. Đầu óc tôi ong ong, chỉ biết mờ mịt nhìn xung quanh.
—— không có.
Nơi nào cũng không có……
“Tại sao bố luôn như vậy?!”
Giọng nói của tôi khiến những người ở xung quanh đều quay đầu lại, nhưng tôi không còn cách nào.
Tôi thật sự không thể khống chế được cảm xúc của chính mình.
“Bố có thể hay không- chỉ một lần thôi, suy xét đến cảm xúc của con một chút được không?!”
Cảm xúc tích tụ lâu ngày bộc phát ra, tôi cho rằng tôi sẽ rất phẫn nộ. Nhưng không biết tại sao, trước khi kịp phát tiết, nước mắt đã rơi xuống.
“Đúng vậy, con biết con đã làm bố thất vọng. Bố chưa bao giờ hài lòng với con! Trong mắt bố, con làm cái gì cũng sai—-con mèo của con cũng vậy!”
Giáo sư Hạ bước ra khỏi xe, đi về phía tôi: “Không phải!”, bố không biết rằng con mèo sẽ chui ra khỏi túi——“
“Bố là cố ý!”.Tôi cắt ngang lời bào chữa của ông ấy, lùi lại một bước, “Bố chính là cố ý mở cửa sổ! làm điều tương tự trước đây? Nếu không phải bố liên tục mở cửa sổ, nó sẽ không nhảy xuống cầu thang … ”
Tôi ghét bản thân mình khóc nức nở như vậy.
Hít sâu một hơi, tôi ngừng phát tiết cảm xúc, quay người sải bước vào tiểu khu.
Giọng nói của giáo sư Hạ vang lên: “Hạ Kiều, hạ ——”
“Bố đừng đi theo con!” Tôi quay đầu lại nhìn ông hét to.
“Bố có thể để con yên được không?!”
Bóng dáng ông ấy đột nhiên dừng lại bên cạnh xe, cả người cứng đờ.
Tôi xoay người đưa tay lau khuôn mặt ướt đẫm của mình, cũng không quay đầu nhìn lại.
Tôi bước nhanh đến luống hoa ở trung tâm tiểu khu, dừng lại, bật đèn pin trên điện thoại bắt đầu cày xới từng gốc cây, bụi cỏ.
Nhưng vẫn không có.
Tôi không thể tìm thấy con mèo của tôi.
Những cư dân đi dạo và nhảy quảng trường ở xung quanh đều đang nhìn tôi – người tôi đầy mồ hôi, khuôn mặt đầy nước mắt. Chắc hẳn tôi trông như một kẻ điên.
Nhưng tôi không còn quan tâm người khác nghĩ gì nữa.
Vừa mới tìm kím ở bồn hoa xong thì trên điện thoại di động sáng rực vang lên thông báo WeChat.
Tôi lật màn hình lại, nhìn thấy một cái tên quen thuộc.
ChaoS: 【 Tôi lái xe qua rồi nói sau.Em ở nhà sao? 】
Ngẩn người nhìn tin nhắn này một lúc lâu, không biết tại sao, tôi nhanh chóng nhấn nút gọi thoại.
Phải mất vài giây bên kia mới bắt máy.
Nhưng không có âm thanh.
Tôi nuốt khan, mở miệng: “Triều Thịnh..…”
Dòng điện trong ống nghe phát ra thứ gì đó, giống như hơi thở gấp gáp của một người đàn ông.
Anh thấp giọng mở miệng: “Em làm sao vậy?”