[ Editor: Hai anh chị đang bước vào giai đoạn thăm dò, tán tỉnh nhau, cũng bắt đầu nảy sinh tình ý nên mình đổi cách xưng hô ( Tôi/em, tôi/anh) nhé ] ________________________________Tôi sớm nói qua, giọng nói này của anh ấy thật sự có độc.
Giọng nói từ tính truyền hơi ấm vào tai tôi, mỗi từ đều kích thích hormone vốn đã ngo ngoe rục rịch của tôi.
Lỗ tai có chút ngứa, bả vai cũng có chút tê dại ——anh ôm tôi so với vừa rồi còn chặt chẽ hơn, một tay vắt ngang qua toàn bộ vai lưng tôi, trấn áp một cỗ lực cường thế, thậm chí có chút ngang ngược.
Tôi ngoài ý muốn lại thích nhận được cảm giác cường thế như vậy.
Còn muốn nhận được càng nhiều hơn……
“Đừng chiếm tiện nghi của tôi.” Tôi nhẹ nhàng gạt lời nói của người đàn ông sang một bên, đưa một tay ra sau gáy, vén mái tóc dài bị anh ấn chặt đến trước ngực mình.
Anh rất hợp tác giơ cánh tay lên, khi hạ xuống, anh không đặt tay lên vai mà đáp thẳng xuống quầy bar – ở tư thế này, toàn bộ cơ thể tôi được bao bọc trong vòng tay anh ấy.
Không thể di chuyển.
Tôi cũng không muốn di chuyển.
Chỉ trong vòng tay của một người đàn ông cao lớn như vậy, tôi mới có được giây phút hiếm hoi giống như một chú chim nhỏ nép vào người một chút.
Menu rượu vừa mới đẩy đi lại một lần nữa đặt trước mặt tôi, anh thì thầm vào tai tôi: “Uống chút gì không?”.
Tôi ngước mắt nhìn anh: “Ông chủ Triều mời khách sao?”.
Anh cười: “ Ông chủ Triều mời em ”.
Tôi mỉm cười và mở danh sách rượu giảm giá 30%.
Ở đây có đầy đủ các loại đồ uống có cồn, bao gồm các loại cocktail thông thường, nước ngọt và rượu trắng. Ngoài ra, còn có nhiều loại đồ uống pha chế đặc biệt độc quyền.
Thấy tôi khó khăn trong việc lựa chọn, người đàn ông chỉ ngón tay thon dài vào menu rượu: “Lần trước em uống cái này.”
Anh ấy đang nói đến ly Margarita mà tôi đã uống khi lần đầu gặp nhau ở ghế lô của quán rượu.
Tôi nhếch môi: “Đổi cái khác đi, cái này -”
Đầu ngón tay thon dài của tôi trượt hết xuống menu, chỉ vào dòng chữ đen sâu ở phía dưới:
Niềm đam mê.
Mí mắt một mí của người đàn ông giật giật, từng chút từng chút ngước mắt lên—— chúng tôi ở khoảng cách đối diện ôm nhau, một ánh mắt, tức là ngầm hiểu.
Bàn tay anh đặt trên quầy bar đưa lên nắm lấy bờ vai trần không có tay áo của tôi.
Những ngón tay móc vào phần đuôi tóc xoăn.
“Rượu này hơi mạnh một chút, được chứ?”
Được, đương nhiên là được.
Rượu làm say đắm niềm đam mê.
“À, vậy thôi bỏ đi.” Tôi chớp chớp mắt, ra vẻ vừa nhớ ra, “Tôi lái xe tới, vẫn nên uống nước ngọt đi.”
Anh mỉm cười, rất hợp tác với tôi.
“Tôi đưa em về.”
Tôi quay đầu, chậm rãi ngẩng mặt nhìn anh —— gần như muốn ngã vào vòng tay đang ôm tôi của anh.
“Anh đêm nay muốn uống rượu sao?”
Người đàn ông không trả lời, ánh mắt sâu thẳm như có lực khẽ lướt qua mắt tôi.
Lạc đến môi tôi.
Trong lòng tôi hiểu rõ.
Hóa ra điều người đàn ông này muốn cho tôi, không chỉ là pha chế rượu.
Tôi từ từ hạ mi mắt, để cho trái tim tràn đầy thủy triều nảy lên sóng mắt.
Dùng ánh mắt kiều diễm như vậy mà nhìn anh.
Hai cánh môi đỏ mọng vô thức khẽ hé ra, tạo thành một khe mỏng —–
Ánh mắt người đàn ông càng sâu, bàn tay to lớn đặt trên vai tôi khẩn trương siết chặt, véo làn da mỏng tạo thành một mảng da thịt nhăn lên.
Sống mũi mà tôi mê luyến, thu hút bao nhiêu sự chú ý cũng hạ xuống, áp sát vào môi tôi ——
“Thịnh ca ——”
“…………”
Anh dường như thực nhẹ mà than thở một tiếng.
Cơ thể và hơi thở của anh nhanh chóng rời xa tôi, theo giọng nói đang gọi anh ấy mà rời đi.
Một lúc sau, anh ấy lại quay lại. Một bên đang lấy thứ gì đó dưới quầy bar, một bên nói với tôi: “Có chút việc. Tôi qua đó một chút.”
“…… À.”
Anh ấy thực sự rất vội, lần đi này, một hồi lâu đều không thấy bóng người.
Tóc đỏ đã đến một lần, đưa tôi đến một hàng ghế dài trống, còn rầm rầm mang tới cho tôi đĩa trái cây, đồ uống và đồ ăn nhẹ.
Đèn và nhạc trong quán bar được bật lên, lượng khách hàng tăng lên rõ rệt. Có những nhóm sinh viên đại học cũng như những người trong xã hội vừa mới hoàn thành công việc của mình.
Bất quá không có người lại đến quấy rầy tôi, một mình tôi độc chiếm sân khấu bên này, vị trí hàng ghế dài thật sự rất tốt.
Vừa mở chai rượu soda ra, tôi đã thấy Hồng Mao lại đi tới.
Lần này anh không phải đi một người.
“Chị Hạ, chị có thể giúp em trông chừng cô bé này được không?”
Tôi ngơ ngác nhìn anh đem cô bé trong tay đẩy tới đây, suy nghĩ và lời nói lập tức đứt mạch.
Nhưng cũng không cần hỏi.
Vừa thấy liền biết là ai.
Lớn lên rất giống anh ấy—— mắt một mí, mũi cao, đường nét khuôn mặt rõ ràng và mịn màng.
“Thịnh ca không rời đi được, chúng tôi hiện tại cũng không rảnh lo cho cô bé.” Hồng Mao hét lên trong tiếng nhạc, “Chị có thể trông chừng cô bé một lúc được không? Cô bé rất dễ chăm sóc..”
“…………”
Tôi như cũ ở trong trạng thái mất hết ngôn ngữ.
Này quá thái quá.
Đây có phải là ý của anh ấy không?
——Trải nghiệm làm mẹ có phải cũng là một phần của việc tán tỉnh chơi đùa với anh ấy không??
Với những cảm xúc phức tạp không tên dâng trào trong lòng, tôi cau mày nói: “Tôi không——-”
Lời từ chối bị cắt ngang bởi một âm thanh lớn trên sân khấu.
Tôi bị âm thanh đột ngột vang lên này làm cho giật mình một cái.
Còn chưa kịp phản ứng, lỗ tai bỗng nhiên bị che lại.
—— lạnh lạnh, mềm mại.
Tôi quay đầu, phát hiện cô bé không biết từ lúc nào bò lên trên ghế dài, dùng hai bàn tay nhỏ bé bịt tai tôi lại.
Đôi mắt đen láy dán chặt vào tôi.
Ôi chúa ơi.
Họ không chỉ giống nhau về ngoại hình mà cách diễn đạt của họ cũng giống nhau.
Tôi chưa bao giờ thấy biểu cảm như vậy trên khuôn mặt của một đứa trẻ – sự điềm tĩnh vượt khỏi tuổi tác, gần như thờ ơ.
“Chị, cô bé không thể ở chỗ này, hai người đi xuống lầu đi –” Hồng Mao gần như hét lên.
“Cái – cái gì – ở tầng dưới?” Giọng tôi bị âm nhạc nuốt chửng, khẩu hình vô lực khép mở.
Không đợi tôi hỏi lại, tay đã bị dắt lấy.
Tiểu cô nương bắt được tay của tôi rồi dùng sức túm lấy, đầu cũng không quay lại mà đi thẳng về phía trước.
Tôi cũng không biết làm sao, một đường đi theo cô bé ra đến cửa.
Đi hết con đường tới một cầu thang đi xuống giữa hành lang.
—Hóa ra đây là tầng dưới.
Đứa trẻ chỉ cao ngang eo tôi dễ dàng đưa tôi xuống lầu.
Tầng hầm là một nơi tương tự như một nhà kho. Hành lang dài chật chội và tối tăm, cuối hành lang chỉ có một bóng đèn màu vàng trần trụi treo lủng lẳng.
Khi chúng tôi bước vào bên trong, mùi gỗ và đất mục nát ẩm ướt ngày càng nồng nặc. Nhịp điệu của quán bar rung lên trên đầu, sàn gỗ bạc màu dưới chân chúng tôi kêu cót két theo mỗi bước đi.
Kẽo kẹt. Kẽo kẹt ——
Tôi nhìn mái tóc đuôi ngựa trước mặt đung đưa, nhìn cô bé dừng lại trước một cánh cửa dưới bóng đèn, lấy ra chiếc chìa khóa từ chiếc túi nhỏ phía sau, mở cửa một cách khó khăn.
Vừa định bước vào, cô bé đột nhiên rụt chân lại.
Một đôi mắt bình tĩnh lặng lẽ nhìn tôi – ra hiệu rằng tôi nên bước vào trước.
Tôi mím môi, bước vào căn phòng tối.
Cô bé bước vào sau lưng tôi, “bang” một tiếng bật đèn trong phòng lên.
Bị ánh sáng kích thích, thị lực thong thả quay trở về.
Căn phòng điển hình của một người đàn ông hiện ra trước mắt tôi.
Không lớn, mọi thứ đều cũ.
Hơi lộn xộn một chút nhưng không hề bẩn.
Đồ nội thất duy nhất có thể gọi là đồ nội thất là một chiếc bàn nhỏ, hai chiếc ghế và một chiếc tủ lạnh đặt sát tường.
Trừ cái này ra đó là giường.
Giường đơn một người.
Nó được làm bằng những tấm gỗ rất đơn giản ghép lại.
Nó cũng khiến người ta nghi ngờ liệu khung giường như vậy có thể nâng đỡ được khung người của anh hay không…
Bên cạnh giường có một chiếc ghế dùng làm bàn cạnh giường ngủ, trên đó chỉ có một chiếc gạt tàn, còn chiếc áo màu đen anh thường mặc được treo trên lưng ghế. Tiểu cô nương bước tới, đặt chiếc gạt tàn xuống đất, ném quần áo lên giường, sau đó nắm lấy chiếc ghế cao ngang người cô bé rồi kéo về phía tôi —–
Tôi bước nhanh về phía trước: “Để tôi làm đi.”
Nhìn tôi đang ngồi trên ghế lấy khăn giấy lau mồ hôi, cô bé quay đầu nhìn xung quanh, cuối cùng mở chiếc gối ra rồi lấy ra một chiếc điều khiển từ xa từ bên dưới.
Tích một tiếng ——
Chiếc điều hòa cũ ở góc chuyển sang màu xanh.
Cô bé bước tới tủ lạnh lấy ra một chai nước khoáng cho tôi.
“…… Cảm ơn em.” Tôi nhận lấy.
Cô bé không nói gì, bước đến bên giường, ngồi xuống sàn và mở cặp sách nhỏ của mình ra.
Còn rất lạnh lùng.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một đứa trẻ như vậy, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh một đứa trẻ ồn ào làm người ta đau đầu—- nhưng sự điềm tĩnh của cô bé cũng không phải vì nhút nhát hay muốn làm hài lòng người lớn.
Sự im lặng của cô bé thậm chí còn khiến tôi, một người trưởng thành, có chút xấu hổ.
Sự rung chuyển trên trần nhà trở nên mạnh mẽ hơn.
Bầu không khí phía trên chắc hẳn rất nóng bỏng…
Tôi hắng giọng: “Em bao nhiêu tuổi…?”
Tiểu cô nương ngước mắt liếc mắt nhìn tôi một cái, xòe bàn tay ra.
Năm tuổi.
Tôi ở trong lòng tính nhẩm một chút.
Sau đó bắt đầu tự hỏi xem loại đàn ông nào sẽ khiến một cô gái mang thai và sinh con ở tuổi hai mươi…
Một tiếng xào xạc nhỏ vang lên. Cô bé lấy bút và giấy ra khỏi cặp, bắt đầu ở trên ghế vẽ tranh.
Khi nhìn rõ màu sắc trên tờ giấy, khóe miệng tôi cong lên.
“Con mèo em vẽ rất giống con mèo của tôi.”
Cây bút màu dừng lại.
“Cô có mèo sao?” Lạnh lùng girl âm thanh ngoài ý muốn có chút ngọt ngào.
“Có nha.” Tôi lấy điện thoại ra bấm vào album ảnh, đi đến bên giường ngồi xổm xuống, “Tên là Thất Thất.”
Cô bé nhìn chằm chằm con mèo trắng lộ bụng trong ảnh hai giây, sau đó xoay người lại nhìn vào cổ tay đang cầm điện thoại của tôi.
“Đây là lông của Thất Thất bên trong à?”
Tôi sửng sốt một chút, nhìn xuống chiếc khóa an toàn trên cổ tay mình, tôi hơi ngạc nhiên trước khả năng quan sát của đứa trẻ này – những người khác chỉ cho rằng sợi lông mèo được dán kín trên chiếc khóa bình an là loại ngọc thạch sợi bông…
“Không phải.” Tôi thấp giọng, dùng đầu ngón tay chạm vào chiếc vòng tay lông thú, “Nó là của một con mèo khác.”
Cô bé không hỏi thêm nữa, cúi đầu tiếp tục vẽ..
Những nét cọ màu đen được vẫy lên, một hình người nhanh chóng được phác họa – con người nhỏ hơn con mèo rất nhiều, anh ta vẫn dựa vào con mèo lông xù.
Tôi nhìn bức tranh thiếu nhi ngớ ngẩn kỳ lạ, đưa tay vuốt viền váy rồi ngồi bệt xuống đất.
“Đây là ai vậy? Em sao, hay là ——”
Tôi vẫn không tìm được cách xưng hô một cách tự nhiên, hay nói trắng ra là không thể thẳng thắn chấp nhận sự thật rằng anh ấy có một đứa con lớn như vậy …
Thay đổi cái cách nói, ta hỏi tiếp: “Là ông chủ Triều sao?”
Tiểu cô nương nhẹ “Thích” ra một tiếng, ngữ khí rất ghét bỏ: “Anh ấy mới không có như vậy ——”
Cô bé đột nhiên dừng lại câu chuyện.
Ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt quẫn bách, có chút chột dạ của cô bé.
Tôi bật cười, chủ động bù đắp cho đứa trẻ: “Không có…đáng yêu như vậy sao?”
Cô bé lập tức gật đầu: “Cũng không có….đẹp như vậy”
Giọng phàn nàn càng lúc càng nhỏ, tiểu cô nương vừa nói vừa giương mắt nhìn tôi.
—Chúng tôi nhìn nhau rồi cùng cười lớn.
Tiểu cô nương cười rộ lên trên mặt rốt cuộc lộ ra tính khí trẻ con,khóe miệng đang cười toe toét có hai chiếc răng nanh nhọn.
Cùng nhau cười ngây ngô một lúc lâu, tiểu cô nương một lần nữa cầm lấy bút vẽ. Tôi cũng thu lại ý cười, vặn mở chai nước trên tay.
Mắt tôi vô thức liếc qua cánh cửa, động tác dừng lại.
Cánh cửa phòng không biết đã mở từ lúc nào.
Ánh sáng trong hành lang kéo dài bóng người đàn ông.
Anh ấy đang ở bên ngoài.
Có lẽ vừa đến, có lẽ đã đứng đó một lúc lâu.
Đến lượt tôi cảm thấy chột dạ vì bị bắt.
Chống tay xuống sàn, tôi đứng dậy.
Động tác thu dọn tập vẽ phía sau cũng có chút hoảng loạn.
Cửa phòng hoàn toàn bị đẩy ra từ bên ngoài, người đàn ông chậm rãi bước vào.
Là tôi ảo giác sao?
Tôi dường như bắt gặp một chút mềm mại trong mắt anh mà tôi chưa từng thấy trước đây – gần như dịu dàng.
Cũng có thể là ánh sáng kém và thị lực bị chói.
Người đàn ông tiến lại gần, trên mặt không chút cảm xúc, giọng điệu nhẹ nhàng: “Sao em lại đi cùng con bé?”
“ A, cái kia—–” Tôi không biết phải gọi người phục vụ tóc đỏ là gì nên đành đặt tay xuống. “Anh ấy nói anh bận không rời đi được, nhờ tôi trông chừng cô bé một lúc”.
Người đàn ông cau mày, đầu lưỡi liếm nhẹ vòm miệng.
Có cảm giác như tóc đỏ sắp bị giáo huấn.
Anh ngước nhìn tôi: “ Không phiền em chứ?”
“Cũng…… Không phiền lắm.”
Nhìn lại cô bé ngồi cạnh ghế, tôi mỉm cười: “Cô bé chăm sóc tôi rất tốt.”
Tiểu cô nương chớp chớp mắt, còn nhe hai chiếc răng hổ nhỏ về phía tôi.
Người đàn ông quay sang cô bé hỏi: “ Đến cửa hàng hay về nhà?”
Cô gái không nói gì, giơ tay ra hiệu.
Người đàn ông lông mày rậm lại nhíu lại: “Nói chuyện.”
Tiểu cô nương bĩu môi: “Về nhà.”
Triều Thịnh hất cằm về phía cửa: “Dì Lục đang đợi ở bên ngoài.”
Cô bé lập tức đeo cặp sách lên vai, đi tới cửa liền quay đầu lại: “ Tạm biệt dì”.
“Gọi chị đi.” Người đàn ông trầm giọng.
Thịch thịch thịch thịch ——
Tiếng bước chân nhẹ nhàng chạy xa.
“Không có việc gì.”Tôi thờ ơ nói, xách túi lên và bước ra ngoài, “Bất kể tuổi tác hay bối phận, tôi đều là dì.”
“Đúng không.”Người đàn ông liếc nhìn tôi, trong mắt lay động một chút trêu đùa.
“Xét về tuổi tác, hai người không phải đều là em gái của tôi sao?”
Tôi liếc mắt nhìn anh một cái, lại không biết cố gắng mà cười tươi như hoa.
Anh cũng ôn nhu cười, tắt đèn, khóa cửa lại.
Sóng vai nhau đi ra hành lang, anh lại nói: “Xét về bối phận, em gái tôi không nên gọi em là dì.”
“…?”
Ngây người hai giây, tôi đột nhiên dừng lại: “Em… em gái?”
“Em cho rằng, là cái gì?”
“……”
Tôi mở miệng: “Không… thì chính là em gái nhỏ như vậy thôi.”
Anh hừ cười một cái,hiểu rõ lại lười đến vạch trần tôi.
Cánh tay dài của anh chạm vào bức tường ố vàng, trong tích tắc, bóng đèn mờ ở hành lang vụt tắt.
Nguồn sáng duy nhất có thể nhìn thấy được là ánh đèn ở cuối cầu thang —không đủ để chiếu sáng con đường dưới chân tôi.
Tôi nhắm mắt điều chỉnh tầm nhìn và bước về phía trước.
Bàn tay bên cạnh đột nhiên bị giữ lại.
Không thể nhìn rõ, các giác quan còn lại của tôi được khuếch đại – tôi có thể cảm nhận rõ ràng kích thước bàn tay to lớn của anh ấy cùng sức mạnh của các khớp xương khi chúng cuộn tròn lại.
Không nhẹ cũng không nặng, anh từ từ đặt tay tôi vào lòng bàn tay anh.
Tôi thích được cầm tay như vậy—— không có một chút hãn ý, lòng bàn tay khô ráo mà ấm áp.
Hai bàn tay đan vào nhau, tiếng bước chân chúng tôi chồng lên nhau.
Kẽo kẹt, kẽo kẹt ——
Ngón tay út của tôi chạm vào vết chai mỏng ở bên cạnh ngón tay của người đàn ông, tôi theo lực kéo mà tiến lại gần.
Chóp mũi tôi ngửi thấy mùi gì đó, đó là nhiệt độ về đêm nóng nực, là sàn gỗ mục nát.
Cũng chính là căn phòng vừa rồi, có cảm giác chiếc giường đơn lung lay rung chuyển như sắp đổ.
Kẽo kẹt.
Kẽo kẹt.
“Cái kia ——”
Tôi nuốt khan, nghiêng đầu chuyển hướng nhìn nhưng không nhìn không thấy anh: “Vừa rồi em gái anh làm cử chỉ gì với anh vậy? Cô ấy có vẻ không thích nói chuyện.”
Người bên cạnh trầm mặc vài giây.
“Ngôn ngữ của người câm điếc.” Âm thanh trầm thấp của anh vang lên.
“Chúng tôi giao tiếp với mẹ như thế ở nhà.”
Sau khi tôi hiểu được ý nghĩa của nó, tâm trí tôi bị sốc nhẹ.
Ngơ ngác “A” ra một tiếng, tôi không nói nên lời.
Tôi không biết phải nói gì, nhưng tôi hơi mừng vì bây giờ anh ấy không thể nhìn thấy phản ứng của tôi.
Tôi cũng không thể nhìn thấy anh ấy.
Bàn tay to lớn đang nắm tay tôi cử động, người đàn ông nói tiếp: “Nhà hàng Hàn Quốc mà chúng ta ăn lần trước là do mẹ tôi làm chủ.”