Hạ Tiên Sinh! Yêu Anh Em Sai Rồi

Chương 112: Đều nói xin lỗi




Chuyện này chưa giải quyết xong chuyện khác lại đến, Hạ Hàn Xuyên bực bội mà ngắc lời mẹ, "Mẹ gọi điện thoại tới, còn có việc gì khác không?" 

Sau một lúc lâu, Triệu Du mới mở lời: "Thanh Nhiên rốt cuộc bởi vì con mới bị thương, nó và con tuổi tác không cách biết nhau lắm, các phương diện khác đều hợp. Ông con nói, muốn cùng Thanh Nhiên đính hôn." 

"Chuyện này chính con sẽ tự xử lý, mẹ và ông không cần nhọc lòng." Hạ Hàn Xuyên nói xong, mặt âm trầm trực tiếp tắt điện thoại.

*Trở về hiện tại

 Hướng Vãn cũng thấy được Chu Miểu gửi tin tức, khóe miệng cô hiện ra độ cung châm chọc, đem điện thoại ném sang một bên, không chú ý đến một số điện thoại được Mộng Lan thêm WeChat. 

Mộng Sở Hội mấy ngàn nhân viên, có đi cũng có đến, người mỗi ngày người ra ra vào vào, người mới vào nhóm cũng chẳng có gì lạ. Hướng Vãn vén bức màn, cởi áo sơmi cùng váy liền áo, thay quần áo của mình.

 Chu Miểu vẫn luôn nhìn cô, tự nhiên cũng thấy được trên người cô đầy dấu hôn, "Hướng Vãn, cô... Trên người của cô... Vậy cô rốt cuộc có thành công không?" 

"Cô là đang hỏi câu dẫn hắn thành công hay không , vẫn là rời đi hội sở thành không thành công?" Hướng Vãn đi đến bên cửa sổ, kéo ra bức màn, ánh mặt trời chiếu vào kia một khắc, trên người ấm dào dạt, nhưng đáy lòng như cũ lạnh lẽo một mảnh. 

Chu Miểu thấy cô sắc mặt không tốt, trong lòng biết không nên hỏi nhiều, nhưng lại thật sự khống chế không được lòng hiếu kỳ, "Không giống nhau sao?" 

"Câu dẫn hắn có thành công hay không không quan trọng, chỉ cần có được ảnh chụp hoặc là video lúc chúng tôi thân mật thì tôi có thể uy hiếp hắn, tôi có thể rời đi khỏi nơi này." Hướng Vãn không biết chính mình vì cái gì lại muốn cùng một người tâm tư không đơn thuần thế này nói về chuyện đó, có lẽ... Là bởi vì quá cô độc. 

Thanh âm Chu Miểu có chút nhỏ, "Vậy ảnh chụp hoặc là video sao rồi?"

Hướng Vãn xoay người, nhìn cô ta một cái, không nói chuyện. Cô đứng ở chỗ phản quang, thấy không rõ thần sắc, nhưng Chu Miểu vẫn là cảm giác được một cổ áp lực phản phất quanh thân thể đó, "Có lẽ sẽ có biện pháp khác, cô cũng đừng quá thất vọng."

Hướng Vãn cúi đầu, một chút tiến tới gần, đứng cạnh bên cô ta thanh âm hơi khàn mà nói: "Ân, lại chờ mười, hai mươi năm qua đi, có lẽ khi đó Hạ tổng cùng Giang tiểu thư sẽ không so đo chuyện cũ rích đó với tôi nữa."

Chu Miểu không rõ suy nghĩ của Hướng Vãn có thật sự như thế không, hay là cố ý nói như thế, cô ngượng ngùng mà cười cười, áy náy lại có chút lấy lòng mà nói: "Chúng ta lại cùng nhau nghĩ cách khác, có lẽ có thể ra một biện pháp tốt hơn thì sao."

"Có thể." Hướng Vãn có lệ mà lên tiếng, ngồi vào trên giường phát ngốc.

Trước đó còn mong chờ vào ảnh chụp và video cảnh thân mật mà uy hiếp Hạ Hàn Xuyên, hiện giờ kế hoạch thất bại, đột nhiên lại không còn chút hi vọng nào. Chẳng lẽ muốn cô ngày qua ngày sống tại Mộng Sở Hội này, sống dưới bóng ma Hạ Hàn Xuyên cùng Giang Thanh Nhiên sao? Cô không muốn như vậy.

Nhưng cô lại không có cách nào rời đi, thậm chí chết cũng không được. Cô chết, thì món nợ này sẽ bị Hạ Hàn Xuyên tính trên đầu Hướng gia, cô có thể không để ý đến ba mẹ. Nhưng vợ chồng anh trai trong tối ngoài sáng đều giúp cô, cô không muốn làm hại đến bọn họ. 

Đô —— đô ——

Điện thoại Hướng Vãn và Chu Miểu đồng thời vang lên, Hướng Vãn vẫn như cũ duy trì tư thế ngồi, không nhúc nhích, Chu Miễu cầm lấy điện thoại nhìn.

"Hướng Vãn!"

Chu Miểu nhìn tin tức, mắt sáng ngời, chạy tới trước giường Hướng Vãn, ngồi ở bên người cô, " Lưu An Trí nói lúc trước phát tán ảnh chụp lại màn hình đều là hắn photoshop, những người trong phòng an ninh lúc ấy đều vừa lúc đi ra ngoài, không ai nhìn thấy cô khoả thân trong đoạn theo dõi kia, hắn xin lỗi này."

Hướng Vãn không chút để ý mà ừ một tiếng, cũng không liếc nhìn điện thoại lấy một lần.

Lại liên tiếp những âm báo tin nhắn của điện thoại vang lên.

Chu Miểu nhìn thần sắc của cô, thật cẩn thận rồi lại khó nén kinh hỉ mà nói: "Hướng Vãn, những người trước đó nói xấu cô, đều đang tag cô, nói xin lỗi cô này!"

Hướng Vãn cuối, không lên tiếng, cũng không quan tâm có người xin lỗi mình. Cô đang suy nghĩ, sẽ làm gì tiếp theo.

Thấy cô như vậy, Chu Miểu thức thời mà im lặng, đứng lên, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, lướt điện thoại, lật xem tin tức. Thật nhiều người ở tag tên Hướng Vãn, hoặc là trò chuyện riêng, cũng không nhận được hồi đáp, liền réo gọi Chu Miểu, nhờ cô chuyển lời xin lỗi đến Hướng Vãn.

【 Chu Miểu, có phải cô cùng Hướng Vãn sống cùng phòng ký túc xá không? Cô ấy hiện tại có ở cùng cô đó không? (khóc.jpg). Cô thay tôi nói tiếng xin lỗi đến cô ấy nhé, trước đó tôi suy nghĩ không thấu đáo, chỉ là thuận miệng đùa giỡn vài câu. 】

【 Chu Miểu, tôi ngày thường đối với cô không tồi. Cô thay tôi ở trước mặt Hướng Vãn nói vài lời hay nha, tôi cũng chỉ nghe người khác nói đến khí thế ngất trời, nói theo đôi câu, tôi nào biết được chuyện họ nói lại là giả đâu! 】

【Chu Miểu, nhờ cô xin Hướng Vãn tha thứ cho tôi, tôi cũng chỉ là vui đùa vài câu thôi. Chuyện này mà thành, sau này cô bảo tôi đi hướng đông, tôi tuyệt đối không đi hướng tây! 】

Trước đó, những người này nói bao nhiêu lời lẽ thô tục khó nghe đối với Hướng Vãn, hiện giờ xin lỗi liền có bấy nhiêu phần sốt ruột. Lời nói khẩn thiết, không giống như chỉ là qua loa. Thậm chí có vài người cùng Chu Miểu không có giao tình nào, sợ cô không giúp, trực tiếp cho cô bao lì xì mấy ngàn, cầu mong cô giúp đỡ.

Chu Miểu nhìn Hướng Vãn, trong lòng áy náy càng thêm nhiều, cô tắt điện thoại đi đến trước mặt Hướng Vãn, ngồi xổm xuống, ngửa đầu nhìn cô, "Hướng Vãn?"

"Xảy ra chuyện gì?" Hướng Vãn mặt không cảm xúc mà nhìn cô một cái, suy yếu, mỏi mệt, chỉ có một điểm còn sót lại của sinh mệnh là hơi thở.

Thấy vậy, thanh âm Chu Miểu càng nhẹ đi, có chút chột dạ chỉ vào điện thoại, "Những người trước kia cười nhạo cô, không biết bị gì đột nhiên đều xin lỗi cô. Bọn họ tìm không thấy cô, cảm thấy quan hệ của hai ta tương đối tốt, liền tìm tới tôi."

Cô liếm liếm cánh môi, "Có vài người còn phát bao lì xì cho tôi, tôi... tôi đã nhận rồi. Cô xem mình có muốn tha thứ bọn họ không, nếu tha thứ, tôi liền đem số tiền đó gửi qua cho cô, nếu là không, tôi sẽ trả lại tiền cho họ."

Hướng Vãn giật mình, sống lưng càng thẳng tắp, châm chọc mà cười một tiếng, "Tôi không coi trọng chút tiền đó." Đây là cự tuyệt.

"Cô trước khi là Hướng gia đại tiểu thư, tự nhiên không để vào mắt chút tiền đó của bọn họ rồi." Chu Miểu lấy kinh nghiệm khuyên cô, "Nhưng hiện tại một tháng tiền lương của cô cũng không bao nhiêu, nhận tiền của bọn họ sẽ dư dã thêm một chút."

Hướng Vãn cười, lần này không có châm chọc, nhưng cũng không có vui sướng, "Có tiền, dùng vào đâu đây? Tôi không có kỳ nghỉ phép, ăn ngủ đều ở Mộng Sở Hội, lúc làm việc đều mặc đồng phúc, có việc gì cần dùng đến tiền đâu?"

"Cô có thể mua nhữngthứ mình thích, đổi điện thoại mới..." Chu Miểu lần đầu tiên nhìn thấy ngườingại tiền nhiều, cô chỉ cảm thấy tiền không bao giờ là đủ đối với mình.