Hạ Tân Triều

Chương 45




Bởi vì vết cào trên mặt Thẩm Nhạn Thanh là nơi dễ nhìn thấy, chúng nhanh chóng bị "rêu rao khắp nơi", khi có người hỏi, hắn đều dùng lý do rằng "không cẩn thận bị một chú mèo trong nhà làm bị thương", giọng điệu cực kỳ thân mật không thể bắt bẻ hay gặng hỏi thêm gì, còn chuyện người ngoài tin hay không cũng chẳng nằm trong phạm vi quan tâm. Sau đêm đó, mối quan hệ giữa Kỷ Trăn cùng Thẩm Nhạn Thanh cũng rơi vào bế tắc.

Nếu lúc trước Kỷ Trăn còn cho Thẩm Nhạn Thanh được một chút sắc mặt tốt, thì bây giờ y chẳng còn thiết tha che giấu tâm tư muốn chống đối của mình nữa. Chỉ cần chỗ nào có mặt Thẩm Nhạn Thanh, Kỷ Trăn đều tránh xa hết mức có thể.

Khi Thẩm Nhạn Thanh ngồi vào bàn dùng bữa, Kỷ Trăn ôm chén trốn qua một góc. Ban đêm đối phương mở khóa cửa phòng, y liền ôm đệm chăn qua chiếc ghế dài ngủ. Thẩm Nhạn Thanh nói mười câu, Kỷ Trăn cũng không đáp một chữ, nếu y nhận ra Thẩm Nhạn Thanh tức giận, bản thân cũng rặt một vẻ "vò đã mẻ lại sứt"(*) mà chờ đợi, bộ dạng cứng đầu chẳng sợ roi đánh.

(*) chuyện đã lỡ rồi thì chẳng còn sợ cái gì nữa.

Có vài lần Kỷ Trăn thực sự cảm thấy Thẩm Nhạn Thanh sẽ tìm cây roi mây mà dạy dỗ mình, thành ra nơm nớp lo sợ đợi thử, kết quả Thẩm Nhạn Thanh quái lạ không nhúc nhích, thậm chí cũng không hề ép buộc y làm tình như lúc trước.

Cứ như vậy qua chừng bảy, tám ngày, tôi tớ trong phủ đều chứng kiến hết, bắt đầu nói luyên thuyên.

Lần này khác với trước ở chỗ, Thẩm Nhạn Thanh thẳng tay xử tội hai người cầm đầu, ngươi thì trục xuất khỏi phủ, người còn lại chịu năm mươi hèo.

Lúc người kia bị đánh, người làm trong sân đều có mặt ở đó cúi đầu xem như bài học răn đe, tiếng kêu rên của đối phương vang lên khiến xung quanh nghe sợ xanh mặt.

Lúc bị phạt, Kỷ Trăn đang trong phòng, tiếng kêu thê thảm kia bay từ viện ngoài đến phòng nhỏ phía tây tương đối hẻo lánh, nghe cực kỳ rõ ràng.

Cát An khẽ nói: "Cái này còn vang hơn lúc giết lợn, sợ là nửa tháng sau cũng không xuống giường được, để ta xem sau này còn ai dám nói nhảm nữa không."

Kỷ Trăn hơi che tai lại, dặn dò: "Cát An, đóng cửa kín lại." Lại chạy đến giường vùi đầu vào trong chăn, để lấn át đi phần nào tiếng kêu gào kia.

Chiêu "giết gà dọa khỉ" này quả thực hữu dụng, sau trận trách phạt nghiêm khắc kia, trong phủ không còn nghe thấy những lời bàn tán đồn nhảm, nô bộc cũng không dám khinh thường Kỷ Trăn nữa.

Cảnh tượng ở Thẩm phủ vẫn hệt như ngày trước, chỉ là vị trí có chút thay đổi, hiện tại đến lúc Kỷ Trăn không muốn đáp lại lời Thẩm Nhạn Thanh - Thẩm Nhạn Thanh tan làm xong đều xuất hiện lòng vòng trước mặt Kỷ Trăn, thường xuyên mang chút món ngọt, còn chủ động nói cho y nghe những chuyện về công việc của mình.

Đa số các món bánh ngọt đều nằm trong dạ dày Cát An, còn Kỷ Trăn hầu như tỏ vẻ không nghe không thấy, nhưng Thẩm Nhạn Thanh vẫn vô cùng nhẫn nại, cứ như cố gắng tìm về chút sự hòa thuận ngày xưa.

Thế nhưng chẳng hiệu quả mấy.

Có một lần Thẩm Nhạn Thanh đang nói chuyện cùng Kỷ Trăn, y đột nhiên tỏ vẻ như mệt mỏi mà chạy ra phòng nhỏ. Thẩm Nhạn Thanh đi theo, nhìn thấy Kỷ Trăn ngồi xổm trước một khóm hoa mới nảy chồi non, trong miệng thầm thì: "Sắp xuân rồi, mày mau nảy mầm, lớn lên nở hoa đi..."

Kỷ Trăn tình nguyện nói chuyện cùng đống hoa cỏ này chứ không muốn đáp lại Thẩm Nhạn Thanh.

Thẩm Nhạn Thanh cảm giác vừa buồn cười vừa đáng yêu, đồng thời cảm nhận được chuyện Kỷ Trăn dần dần vuột khỏi bàn tay mình ngày một chân thật. Hắn chăm chú nhìn Kỷ Trăn ôm chân ngồi xổm, không biết bắt đầu từ khi nào, thứ Kỷ Trăn cho hắn chỉ là những bóng lưng cự tuyệt, cứ như bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị để rời khỏi hắn, một đi không quay đầu lại.

Trong lòng Thẩm Nhạn Thanh giật mình, không nhịn được tiến lên xác nhận xem Kỷ Trăn có thực sự đang ở trước mặt mình không. Tay hắn vừa chạm vào vai Kỷ Trăn, đối phương giương mắt trừng lại, trong đôi mắt vẫn trong vắt bừng sáng, thế nhưng chẳng còn sự ái mộ yêu thương thuở nào.

Ngay cả ấm áp ngày xuân cũng chẳng thể thắp sáng lại sự cuồng nhiệt từng có trong đôi mắt ấy.



Khi Kỷ Trăn phản kháng thường khá im ắng, thậm chí có chút nhát gan, nhưng dù cho Thẩm Nhạn Thanh có trói y lại bằng dây thừng, thì y vẫn có thể kéo căng sợi dây đi về vị trí xa nhất có thể.

Thẩm Nhạn Thanh bị ánh mắt lạnh rét kia đâm đến nhói âm ỉ, chầm chậm thu tay về. Kỷ Trăn lúc này lại cúi đầu nhẹ nhàng đụng chồi non.

Qua vài hôm sau, Kỷ Trăn phát hiện trước cửa phòng tự dưng đặt một bụi hoa mới. Thẩm Nhạn Thanh nói cho y biết đó là hoa mẫu đơn, chẳng mấy chốc sẽ nở hoa.

Bụi hoa mới kia vừa đến ngày thứ hai, Thẩm Nhạn Thanh ghé qua xem, nhìn thấy cảnh rễ cây bị ai đó đào mất, không thể nào nở hoa được nữa.

Không cần tìm hiểu cũng biết là kiệt tác của Kỷ Trăn.

Lúc đối diện sự chất vấn của Thẩm Nhạn Thanh, Kỷ Trăn thừa nhận: "Ta không còn thích hoa mẫu đơn nữa."

Lời nói này của y chân thật đến mức khiến Thẩm Nhạn Thanh khó duy trì được sự bình tĩnh nho nhã thường ngày, hắn tóm tay y lôi vào viện, tuy biết rõ bụi hoa đứt rễ, nhưng vẫn cố ý muốn Kỷ Trăn tưới nước cho nó.

Kỷ Trăn không cử động, nhất quyết nói: "Rễ đã đứt, có tưới bao nhiêu nước cũng không thể sống lại..."

Nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Nhạn Thanh, đột nhiên cũng có chút hoảng hốt, âm thanh dần nhỏ đi: "Không bao giờ nở hoa được nữa..."

Hầu kết Thẩm Nhạn Thanh nhấp nhô, hắn ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn ngoan cố xúc đất cố định cho bụi hoa lại.

Ngay cả Kỷ Trăn kém cỏi cũng biết không thể có kỳ tích xảy ra, thế nhưng Thẩm Nhạn Thanh một bụng tri thức lại cứ như không cách nào chịu tỉnh ngộ.

Hoa mẫu đơn tất nhiên không thể cứu sống, chỉ qua hai ngày chỉ còn lại cành khô. Kỷ Trăn rút cây lên, chôn cất nó sâu trong lòng đất.

Hoa nở rồi tàn, duyên tới lại đi, vốn chẳng như ước nguyện.



Mùa xuân vừa đến, bầu không khí vốn nên hân hoan chào một năm mới, một trận bệnh dịch bất thình lình bắt đầu xuất hiện tràn lan khắp Đại Hành.

Bệnh dịch bắt nguồn từ khu vực phía Bắc, lây lan sang Cẩm Châu, lúc bắt đầu chỉ phát sốt, thành ra quan chức địa phương chẳng để tâm đến, cũng ỷ y không dâng báo lên, chờ đến khi bệnh dịch có thêm triệu chứng ho ra máu mới cảm thấy có gì đó quái lạ, mà lúc này, người dân nhiễm bệnh đã từ trăm thành nghìn, dần dần lan ra bốn hướng.

Vì để ngăn chăn bệnh dịch, hoàng đế hạ lệnh đóng cổng thành khẩn cấp, triệu tập triều thần thảo luận về phương pháp phòng chống dịch.

Trong lúc nhất thời, bà con ở kinh đô cảm thấy bất an, lo lắng dịch bệnh sẽ tràn vào kinh thành, ngày đêm hun ngải thảo, xung quanh sương trắng lượn lờ nghi ngút.

Trên điện Kim Loan, mọi người nghị luận xôn xao.

"Tuyệt đối không được mở cổng thành, nếu người dân nhiễm bệnh vào được kinh thành, thì chẳng phải nguy to sao?"

"Theo thần thấy, việc khẩn cấp hiện tại nên phái quan chức đến vùng dịch bệnh động viên trấn an người dân."

"Thái Y viện nên nghiên cứu ra phương thuốc phòng dịch càng sớm càng tốt..."

Ngươi một lời, ta một lời, tranh luận không dứt.

Hoàng đế Lý Thượng Huy ngắt ngang: "Chúng khanh gia, vậy ai sẽ là người đi đến vùng dịch bệnh?"

Cả điện chợt trở nên vắng lặng, chúng triều thần bốn mắt nhìn nhau, buông mũ quan xuống.

Trận dịch bệnh này tính ra còn khủng khiếp hơn cả rắn độc, đã có mấy chục người mất mạng, trước khi phương thuốc phòng và trị bệnh được nghiên cứu xong, thì trận bệnh này cực kỳ nguy hiểm, nếu như sơ sẩy bị cảm, rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến cả tính mạng.

"Hay nhỉ, lúc bàn biện pháp chúng khanh gia nói nhiệt huyết năng nổ, đến khi cần thực hành, sao không có ai lên tiếng nữa vậy?" Hoàng đế tức giận: "Đây chính là những vị quan phụ mẫu mà Đại Hành ta tuyển ra hay sao!"

Mối nguy trước mặt. Chợt nhìn thấy một bóng người mặc y phục xanh thẫm đi vào trong điện. Thẩm Nhạn Thanh chắp tay nói: "Thần nguyện đi tới vùng dịch."

Lời nói này hệt như một hồi trống, đánh vào tâm trí tỉnh ngộ ra.



Lục Trần thấy vậy, cũng cất bước đi ra, "Thần nguyện theo Thẩm đại nhân."

Hai thân ảnh như ngọc đứng thẳng người trong điện Kim Loan, trùng hợp thay, cả hai đều là trạng nguyên lang tài cao xuất chúng.

Hoàng đế nghe vậy vui mừng, nhanh chóng chuẩn tấu, ngày mai khởi hành. Ngoài hai người, dẫn thêm Thái Y viện cùng năm thái y khác đi đến vùng dịch.

Sau khi hạ triều, Thẩm phụ còn chưa kịp về phủ đã lo lắng kéo con trai mình qua một bên trách mắng: "Vùng dịch nguy hiểm, tự có người không vướng bận hiến dâng tính mạng, trong nhà chúng ta, con còn có phụ mẫu có thê tử, đến phiên con đi làm mấy cái này hay sao?"

"Phụ thân, trước khi con làm quan, phụ thân từng dạy con thân làm quan phải biết tháo gỡ khúc mắc cho bá tánh nhân dân, sao bây giờ người lại thay đổi? Văn võ bá quan chỉ lo thân mình, nào có ai chờ lệnh vì dân?"

Thẩm phụ vỗ đùi: "Con đúng là, con nói xem ta phải nói với mẫu thân con thế nào đây?"

Thẩm Nhạn Thanh trầm ngâm, "Mọi người cũng gọi con một tiếng Thẩm đại nhân, con tất nhiên không thể thẹn với một thân mặc quan phục này."

"Thẩm khanh lòng hướng con dân, bổn điện cực kỳ vui mừng." Lý Mộ Hồi đi đến, sâu sắc nhìn Thẩm Nhạn Thanh: "Phó sử đại nhân nên lấy làm tự hào vì có được người con như thế."

Từ lúc Thẩm Nhạn Thanh đệ đơn từ chức quan đến nay đã hơn mười ngày, thế nhưng phong thư này cuối cùng vẫn chưa đến tay hoàng đế, mà chuyển giao vào phủ tam hoàng tử, thành ra chuyện từ quan vẫn chưa thành công.

"Thẩm khanh, có thể nói chuyện một lúc không?"

Hai người đi đến thành lan can, âm thanh vang lên nhẹ hòa vào gió.

"Mỹ nhân trên thiên hạ nhiều vô số, bổn điện cũng không hiểu Kỷ Trăn cho ngươi ăn bùa mê gì, khiến ngươi không tiếc từ bỏ chức quan con đường tương lai của mình. Ngươi trước mặt cứu Kỷ Quyết, sau lưng còn bảo vệ Kỷ Trăn, nhiều lần chống đối với bổn điện. Nếu bổn điện thật sự hỏi tội, ngươi cho rằng từ một chức quan là có thể xem như xong chuyện?"

"Ngươi quen biết với bổn điện cũng tám năm, có công lao lớn, bổn điện cũng không phải người thất hứa bội nghĩa."

"Bổn điện tin tưởng lương thần như Thẩm khanh không thờ hai chủ, hôm nay ta và ngươi đứng đây trò chuyện không phải tư cách chủ-thần, ta tạm thời chấp nhận yêu cầu không đụng đến Kỷ Trăn của ngươi, nhưng nếu như ngươi dung túng y như vậy, ắt thành đại họa. Chỉ mong Thẩm khanh không vì lam nhan mà phí hoài tương lai."

"Vùng dịch hung hiểm, tự mình bảo trọng."



Trong Thẩm phủ khói sương lượn lờ.

Kỷ Trăn bị mùi ngải thảo làm cho ho sặc sụa, muốn chạy ra khỏi phòng, Cát An vừa ho vừa cản: "Công tử, dịch bệnh lần này không phải chuyện đùa, người nhịn chút đi."

Kỷ Trăn ho đến giàn giụa nước mắt, xua tay đuổi bớt sương mù đi: "Nhưng đốt như vậy cũng hơi nhiều đó..."

Tầm nửa khắc sau, hai người chủ tớ nước mắt chảy thành dòng.

Kỷ Trăn nhìn Cát An không nhịn được bật cười: "Cát An, ngươi chảy nước mũi rồi."

Cát An tiện tay chùi: "Công tử cũng thế còn cười ta." Lại chạy đi múc nước: "Để ta dùng khăn ướt lau mặt cho công tử."

Khi chạy ra ngoài cửa, suýt chút nữa tông trúng Thẩm Nhạn Thanh.

Kỷ Trăn vừa nhìn thấy người ngoài cửa, nụ cười trên mặt dần biến mắt, chỉ im lìm nhìn Thẩm Nhạn Thanh không nói gì.

Cát An nhanh chóng múc nước chạy về, nhúng ướt khăn lau cho Kỷ Trăn. Thẩm Nhạn Thanh cầm lấy: "Để ta."

Kỷ Trăn tránh né, "Tự ta..."

"Bệ hạ đã phê chuẩn cho ta đi đến vùng dịch, giờ mão ngày mai khởi hành."

(*) 5-7 giờ sáng.

Lúc nói chuyện, Thẩm Nhạn Thanh dùng một tay khẽ nâng hàm dưới Kỷ Trăn lên, một tay cầm vải lau nước mắt cùng nước mũi trên mặt đối phương. Kỷ Trăn sững sờ nhìn chằm chằm, một lát sau mới phản ứng ra, chỉ mím chặt môi.



Thẩm Nhạn Thanh điềm tĩnh nhìn Kỷ Trăn thật kỹ, còn nói: "Lần này đi chẳng biết khi nào mới có thể trở về, lát nữa em ăn một bữa cơm với ta được không?"

Kỷ Trăn cụp mắt không nói lời nào.

Chờ đến khi bưng đồ ăn lên, Thẩm Nhạn Thanh muốn kéo Kỷ Trăn ngồi xuống, đối phương vẫn bưng chén đi đến bàn nhỏ như mọi ngày.

Cát An cầm khay vuông chia thức ăn cho Kỷ Trăn, Thẩm Nhạn Thanh chỉ lặng im, không lên tiếng nói gì.

Một bữa cơm ăn trong sự im lặng đến đáng sợ, cho dù sơn hào hải vị, thoáng như đã mất hết mùi vị trong không khí.

Thẩm Nhạn Thanh chỉ gắp vài đũa, hiện tại vẫn còn việc quan trọng xử lý, thành ra chưa tới hai nén nhang đã đi vào thư phòng.

Cát An lúc này mới nói: "Thẩm đại nhân muốn đi trị dịch? Ta nghe nói trận dịch lần này rất nhiều người chết..."

Động tác nhai đồ ăn của Kỷ Trăn thoáng chững lại, sau đó y cứ như không có gì xảy ra, tiếp tục nhồi cơm cùng đồ ăn phồng hết hai má.

Trăng trong như làn nước, Kỷ Trăn nằm trên giường nhỏ, quay lưng đi.

Khoảng thời giờ này, ngay cả chuyện chung phòng, y còn không chịu, chứ huống chi là cùng giường. Lúc trước khi Thẩm Nhạn Thanh vừa nằm lên giường, nếu lúc đó không thể thoát được, y cũng sẽ mở mắt thao láo cả đêm không ngủ, qua mấy lần, Thẩm Nhạn Thanh cũng không ép nữa.

"Kỷ Trăn, " Thẩm Nhạn Thanh đứng một bên: "Em không muốn nói lời tạm biệt gì với ta sao?"

Kỷ Trăn nhìn chằm chằm hoa văn chạm trổ, hàm răng cắn chặt.

Thẩm Nhạn Thanh đợi một lúc không nghe thấy tiếng đáp lại, có vẻ như không thể chờ được, ngồi xuống nắm lấy vai Kỷ Trăn xoay người qua. Hắn có thể nhìn thấy rõ ràng biểu hiện thẫn thờ của Kỷ Trăn thông qua ánh nến, những lời chất vấn trong bụng đột nhiên chìm sâu vào đáy lòng: "Em..."

Thẩm Nhạn Thanh nhắm mắt cố giấu đi nỗi xót xa, đoạn buông Kỷ Trăn: "Ngủ thôi."

Kỷ Trăn nhìn thấy đối phương cất bước về giường ngủ, bản thân lại xoay lưng.

Y biết Thẩm Nhạn Thanh đang nhìn mình, sóng lưng vô cùng thẳng, trong mắt cũng không nhịn được bốc lên chút hơi nước.

Thẩm Nhạn Thanh đi đâu, sống hay chết, liên quan gì đến mình chứ?

Kỷ Trăn mím môi thật chặt, nhắm đôi mắt ươn ướt lại, cố gắng xác nhận lần nữa, y thật sự không quan tâm một chút nào cả.