Hà Tần Hợp Lý

Chương 88




Hà Đường thẫn thờ nhìn Ngô Tuệ Nghiêu, cô gái trẻ đang từ từ đi về phía cô, có vài đồng nghiệp đi qua trước mặt cô, trên mặt họ cũng không lộ ra vẻ khác thường. Sự việc kia Tần Lý không để lộ ra ngoài, ngoài cô chỉ có ba người là Tần Miễn, Đồ Bảo Lương và Lưu Cách biết.

“Cậu bận sao?” Ngô Tuệ Nghiêu hỏi.

“Bận.” Hà Đường đáp dứt khoát.

“Mình có một vài câu muốn nói với cậu.” Ngô Tuệ Nghiêu nhìn Hà Đường, nhẹ giọng nói: “Chúng ta tìm chỗ nào đó nói chuyện được không?”

Hà Đường vốn dĩ muốn cự tuyệt, nhưng nhìn ánh mắt dè dặt của Ngô Tuệ Nghiêu, cuối cùng vẫn không thể cứng rắn đến cùng được.

Cô và Ngô Tuệ Nghiêu đi tới một góc nhỏ trong hành lang, Hà Đường hỏi, “Cậu muốn nói gì?”

“Mình vừa trở về từ chỗ của Trí Mẫn.” Ngô Tuệ Nghiêu nhìn chằm chằm vào mắt Hà Đường, nói, “Anh ấy rất hối hận.”

Hà Đường không đáp.

“Thật ra thì, phía bộ phận kỹ thuật của gói thầu lần này đều do anh ấy làm, anh ấy cũng bỏ ra rất nhiều công sức.”

“Vậy thì sao?” Hà Đường nhíu mi.

Ngô Tuệ Nghiêu cắn cắn môi, nói: “Hà mẹ, bọn mình muốn chuộc lỗi.”

Một tiếng “Hà mẹ” vừa thốt ra, Hà Đường cũng không nhịn được nữa, cô tức giận hỏi: “Chuộc lỗi? Còn có cách gì để chuộc lỗi?”

“…” Ngô Tuệ Nghiêu bị cô quát lui về sau mấy bước, nhỏ giọng nói: “Thật ra, là Vương Vũ Lâm bảo mình đến đây.”

Hà Đường trợn mắt, “Cậu nói gì?”

“Xế chiều hôm nay anh ta gọi điện cho mình, bảo mình đến nói với cậu, nói anh ấy ngại đến gặp cậu. Mình nói mình cũng không tiện gặp cậu, cậu nhất định đang rất hận mình. Nhưng anh ta nói, cậu chắc chắn sẽ không tin tưởng anh ta, nhưng có thể cậu sẽ tin mình.”

Hà Đường nghi ngờ: “Anh ấy muốn cậu nói việc gì?”

Ngô Tuệ Nghiêu nói: “Vương Vũ Lâm muốn mình nói với cậu, cũng như với Tần tổng, anh ấy quả thật biết được bảng giá cuối cùng của Hồng Đông, Đại Liên Minh Phàm và Tân Kiều Thông, cũng biết được bảng giá tạm thời của Tam Gia, Tiệp Lập và Trung Cần. Mỗi công ty đều định ra hai mức giá một thấp một cao, anh ta cũng biết.”

“Đây chẳng phải là cậu lấy từ chỗ tôi sao! Cám ơn cậu đã nhắc lại cho tôi nhớ một lần.”

Nhìn Hà Đường lại sắp nổi giận, Ngô Tuệ Nghiêu vội nói:”Mình vẫn chưa nói hết! Vương Vũ Lâm nói chiều hôm qua anh ta biết được những thứ này sau đó đã có ý định đem giá cả của năm công ty sửa lại, việc này có lẽ cậu cũng biết phải không?”

Hà Đường do dự rồi gật đầu một cái.

“Anh ta sẽ không đổi nữa.” Một câu này vừa ra khỏi miệng Ngô Tuệ Nghiêu, Hà Đường liền ngơ ngác không có phản ứng, cô còn đang chờ cô ta nói tiếp nhưng đợi thật lâu Ngô Tuệ Nghiêu cũng không tiếp lời.

“Nói tiếp đi.” Hà Đường nhìn cô.

Ngô Tuệ Nghiêu ngạc nhiên: “Mình nói xong rồi.”

“?”

Ngô Tuệ Nghiêu lại nói một lần: “Vương Vũ Lâm chính là bảo mình đến nói với cậu, anh ta biết phía cậu đã phát hiện anh ta sửa lại bảng giá, phía cậu cũng sẽ đổi bảng giá, nhưng mà hiện giờ anh ta không đổi giá nữa.”

“….”

Thấy Hà Đường vẫn mờ mịt, Ngô Tuệ Nghiêu lại nói: “Cậu vẫn chưa rõ sao? Ý của Vương Vũ Lâm chính là, giá cả tối qua anh ta định ra sẽ không thay đổi nữa, mặc dù mình cũng không hiểu tại sao anh ta lại làm thế, nhưng anh ta nói Tần tổng có thể sẽ đoán được.”

Hà Đường mấp máy môi, chớp mắt: “Vậy…lý do là gì?”

“Lý do gì là sao?”

“Anh ấy đổi cũng tốt, không đổi cũng được, tại sao lại muốn kêu cậu tới nói một tiếng?”

“Anh ta không nói lý do, nhưng mình cảm thấy lời anh ta nói là thật. Anh ta nói chỉ cần cậu chuyển lời cho Tần tổng, anh ta sẽ hiểu.”

Hà Đường trầm ngâm một phen, lại hỏi: “Cậu tin tưởng anh ấy?”

Ngô Tuệ Nghiêu gật đầu liên tục: “Anh ta chính vì sợ cậu không tin nên mới bảo mình đến, Hà mẹ, mình đã lừa cậu một lần, mình cũng không dám xin cậu tha thứ nhưng mà mình hy vọng có thể giúp cậu cứu vãn chút gì đó, dù sao mình cũng là nhân viên của Trung Cần, Tần tổng đối xử với mình rất tốt, trong lòng mình và Trí Mẫn đều hi vọng Trung Cần có thể trúng thầu.” (Sen: Nghe có giả dối quá không )

“Nhưng mà, nếu như Vương sư huynh không trúng thầu, anh ấy sẽ bị buộc nghỉ việc.” Trong lòng Hà Đường vẫn còn chút nghi vấn, “Anh ấy cũng không nhất định sẽ thua.”

Ngô Tuệ Nghiêu suy nghĩ một chút, nói: “Có lẽ do anh ta áy náy, hoặc là giữa đàn ông bọn họ có suy nghĩ của mình, cũng có thể Vương Vũ Lâm âm thầm giúp Tần tổng, sau khi Trung Cần trúng thầu, Vương Vũ Lâm cho dù bị buộc nghỉ việc ở Phú Dương cũng có thể đến Trung Cần làm việc không phải sao?”

Chuyện này…cũng có thể.

Hà Đường nhíu chặt mi, trong lòng nhiều lần tự hỏi .

Trước khi Ngô Tuệ Nghiêu rời đi, nói: “Chuyện này cậu đừng tìm Vương Vũ Lâm hỏi, anh ta nói tối nay sẽ rất bận rộn, có lẽ sẽ cùng các đồng nghiệp khác tiếp đón đơn vị đại diện suốt đêm, không tiện nghe điện thoại.”

Hà Đường: “….”

Ngô Tuệ Nghiêu vỗ vai cô: “Được rồi Hà mẹ, chuyện muốn nói mình đã nói xong, hy vọng có thể giúp cậu và Tần tổng, buổi đấu thầu ngày mai nếu như Trung Cần trúng thầu, trong lòng mình cũng sẽ bớt áy náy phần nào.”

#

Tần Lý cùng ăn tối với các đơn vị đại diện cũng không lâu, buổi tối 7 giờ 40 anh và Tần Miễn, Đồ Bảo Lương đã quay lại công ty, những đơn vị đại diện cũng quay lại khách sạn nghỉ ngơi.

Tần Lý trước tiên là gọi Đồ Bảo Lương, Tần Miễn, Lưu Cách và Hà Đường đến phòng làm việc, bắt đầu bố trí nhiệm vụ đêm nay.

Anh hỏi Lưu Cách trước: “Hai bảng giá của Tam Gia anh đã điền xong chưa?”

Lưu Cách đáp, “Đã điền xong.” Sau đó anh ta báo cáo hai con số, Tần Lý gật đầu một cái, nói: “Lát nữa trở về phòng làm việc chuyển fax đi.”

Lưa Cách gật đầu.

Tần Lý lại hỏi Đồ Bảo Lương: “Đại diện của Đại Liên Minh Phàm bao giờ mới đến?”

“Chuyến xe đã khởi hành, đại khái là khoảng 10 giờ đêm nay sẽ đến.”

“Được, vậy chị đợi điện thoại của anh ta, đến trạm xe người, sắp xếp chỗ ở, hỏi anh ta có muốn ăn gì đó không, nếu như có liền dẫn anh ta đi ăn cơm, ăn xong thì đưa về khách sạn. Sau đó hẹn anh ta thời gian ngày mai xe đến đón, 9 giờ sẽ mở thầu, 7 giờ 30 có mặt ở đại sảnh khách sạn.”

Đồ Bảo Lương gật đầu: “Được.”

Tần Lý nhìn sang Tần Miễn, nói: “Sáng mai đại diện của Thịnh Đằng và Tiệp Lập sẽ tự mình đi đến hội trường, còn ba đại diện gồm Hồng Đông, Tân Kiều Thông và Tam Gia sẽ do em đi đón, chú ý không dùng xe của công ty, tuyệt đối không thể đến trễ, nhất định trước 8 giờ 20 toàn bộ đều phải có mặt ở hội trường.”

Tần Miễn: “Em hiểu rồi.”

Cuối cùng, Tần Lý nhìn về phía Hà Đường: “Bảng giá của Thịnh Đằng em làm đến đâu rồi?”

“Đã điền xong rồi, anh Lưu cũng đã xem qua.” Hà Đường cũng đọc ra hai dãy số, một thấp một cao.

Tần Lý suy tư một lát, nói: “Bên phía Thịnh Hồng Quân trước mắt không vội, anh đã nói với anh ta trễ nhất là rạng sáng 2 giờ sẽ trả lời, trước mắt không cần phải chuyển fax, hơn nữa về phần giá cả của Trung Cần anh cần suy nghĩ một chút nữa.”

Hà Đường hé miệng, lại nhìn mấy người bên cạnh, cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Tần Lý nhìn ra cô có điều muốn nói, hỏi: “Đường Đường, em muốn nói gì?”

“Không có gì.” Hà Đường lại nhìn đám người Tần Miễn.

Tần Lý hiểu ý, kêu Tần Miễn, Lưu Cách và Đồ Bảo Lương ra ngoài trước, trước khi rời khỏi Tần Miễn đưa mắt nhìn Hà Đường thật sâu một cái, cuối cùng xoay người đóng cửa.

Tần Lý ngẩng đầu nhìn Hà Đường, nói: “Đường Đường, tối nay chúng ta cần phải giải quyết cho xong mọi chuyện, thời gian có hạn, em nên hiểu.”

Hà Đường gật đầu một cái, lập tức đem toàn bộ lời mà Ngô Tuệ Nghiêu nói với mình nói lại cho Tần Lý nghe.

Lúc cô nói chuyện có chút kích động, trên trán cũng toát ra mồ hôi, Tần Lý vẫn cẩn thận lắng nghe, vừa nghe đầu ngón tay của anh vừa gõ vào tay vịn xe lăn, một cái lại một cái, Hà Đường biết đây chính là thói quen của anh, những lúc nghiêm túc suy nghĩ điều gì anh đều sẽ có động tác như thế.

Sau khi Hà Đường nói xong, gương mặt cũng đỏ lên rất nhiều, giống như đây là chuyện rất khó tiếp nhận được.

Sắc mặt Tần Lý vẫn rất bình tĩnh, anh chỉ hỏi một vấn đề: “Em tin anh ta không?”

Đây cũng là vấn đề mà Hà Đường từng hỏi Ngô Tuệ Nghiêu, lúc cô hỏi câu này, trong lòng vẫn còn nghi vấn, nhưng sau khi nói chuyện cùng Ngô Tuệ Nghiêu, cô biết mình đã tin.

Tần Lý hỏi cô như vậy ——- Em tin anh ta không?

Hà Đường, mày tin Vương Vũ Lâm không?

Hà Đường cắn cắn môi vài cái, sau đó dùng sức mà gật đầu, “Em tin.”

Sắc mặt của Tần Lý không có bất kỳ biến hóa gì, ánh mắt anh vẫn như cũ rất sáng, đôi môi hơi nhếch lên, kéo thành một vòng cung, gương mặt thon gầy của anh nghiêng một góc 45 độ nhìn về phía Hà Đường, như thế càng tôn lên sống mũi cao ngất cùng hàng lông mi dài của anh.

Khủy tay của anh gác trên tay vịn xe lăn, ngón tay đặt trên mặt bàn, tiếp tục gõ một cái lại một cái.

Hà Đường thấp thỏm nhìn anh, không biết trong lòng anh suy nghĩ gì.

Qua một lúc lâu, Tần Lý nói: “Anh hiểu rồi, thế này đi, trước mắt em về phòng làm việc, đến 11 giờ anh sẽ đưa cho em bảng giá của Thịnh Đằng, trước 1 giờ sáng em phải hoàn thành, trước 2 giờ anh và Lưu Cách sẽ kiểm tra rồi gửi đi. Chú ý, mức giá của Thịnh Đằng trừ Trung Cần ra là dễ trúng thầu nhất, nhất định không thể tính sai.”

Hà Đường gật đầu một cái: “Em biết rồi.”

“Vậy em đi trước đi, giúp anh gọi chị Đồ và A Miễn vào.”

“….” Hà Đường xoay gót, lại đánh bạo hỏi, “Chuyện em vừa nói….”

“Anh còn có chuyện muốn bàn bạc với họ.” Tần Lý cười nói, “Đường Đường, em không cần phải lo lắng.”

Sau khi Hà Đường rời đi, Tần Lý và Tần Miễn còn có Đồ Bảo Lương ngồi lại với nhau, anh đem lời vừa rồi của Hà Đường lập lại một lần nữa, Đồ Bảo Lương và Tần Miễn hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không nghĩ tới trước lúc mở thầu lại xuất hiện chuyện như vậy.

“Hai người tin không?” Tần Lý hỏi.

Đồ Bảo Lương vẫn còn đang suy nghĩ, Tần Miễn đã lắc đầu, “Em không tin.”

Sau đó, Đồ Bảo Lương cũng nói, “Ai, được rồi, chị cũng không tin.”

—— Một đêm trước, kể từ lúc Tần Miễn biết Vương Vũ Lâm biết được bảng giá của Trung Cần và các đơn vị cùng hợp tác, anh liền bắt đầu suy đoán Vương Vũ Lâm sẽ căn cứ vào mức giá đã biết để điều chỉnh giá của mình thế nào.

Phỏng đoán từ bảng giá lấy được ở chỗ kiến trúc Từ Hán Xuyên, Vương Vũ Lâm ngoại trừ đem Phú Dương liệt vào danh sách trúng thầu thì còn đem vị trí thứ hai giao cho một đơn vị khác đảm nhận, căn cứ vào các mối quan hệ Tôn Kiến Quân thì đơn vị kia phải là kiến trúc Tư Đông ở thành phố này. Như vậy trước mắt việc phỏng đoán mức giá của ba đơn vị ngoại thành cũng rất dễ đoán, mà đến nửa đêm hôm qua Vương Vũ Lâm mới từ chỗ Hà Đường biết được Tần Lý đã phát hiện chuyện của Thi Trí Mẫn, cho nên bảng giá của ba đơn vị ở ngoại thành nhất định đã được quyết định, một khi gửi đi thì không thể sửa đổi được nữa.

Như vậy, Vương Vũ Lâm có thần thông cách mấy cũng chỉ thay đổi được giá của Phú Dương và Tư Đông.

Tần Lý liệt kê ra rất nhiều phương án ra giá, phỏng theo suy nghĩ của Tôn Kiến Quân và Vương Vũ Lâm mà suy đoán, mức giá anh đưa ra là căn cứ vào lần đổi giá thứ hai của Vương Vũ Lâm.

Đúng vậy, Vương Vũ Lâm trộm bảng giá của Tần Lý, liền sửa lại bảng giá của mình, sau đó lại biết Tần Lý phát hiện mình đã trộm bảng giá, dưới tình huống như vậy, kẻ ngu cũng sẽ đổi giá lần hai.

Điều Tần Lý có thể làm, chính là phỏng đoán ra mức giá mà Vương Vũ Lâm đổi lần thứ hai, còn phải hợp với suy tính về phía đơn vị đơn độc đấu thầu là kiến trúc Thắng Thái mà định ra mức giá, sau đó một lần nữa định lại toàn bộ giá của Tam Gia, Thịnh Đằng, Tiệp Lập, Trung Cần và bốn đơn vị còn lại, gậy ông đập lưng ông, cho Vương Vũ Lâm một kích trí mạng.

Hiện tại bên phía Tần Lý, đại diện của kiến trúc Hồng Đông, Đại Minh Phàm, Tân Kiều Thông và Tam Gia ở thành phố H đã mang thư đấu thầu đến thành phố D, ván đã đóng thuyền, vô luận thế nào cũng không thể điều chỉnh được giá cả nữa.

Kiến trúc Tiệp Lập ở thành phố D cũng vừa nhận được bảng giá mà Lưu Cách gửi đi, hiện giờ chỉ còn phía Thịnh Đằng và Trung Cần là có thể điều chỉnh giá cả.

Thời điểm mấu chốt như vậy Hà Đường lại mang đến tin tức của Vương Vũ Lâm, nói anh ta sẽ không đổi lại giá.

Chân mày của Tần Lý nhíu lại, thân thể tuy là dựa vào xe lăn nhưng lại giống như đã lên dây cót, hoạt động rất nhanh.

Đồ Bảo Lương và Tần Miễn không có quấy rầy anh, qua một lát thấy mi tâm của Tần Lý giãn ra, Đồ Bảo Lương không nhịn được hỏi: “A Lý, cậu có ý tưởng gì?”

“Em không có ý tưởng gì.” Tần Lý nhìn bọn họ chằm chằm, nói: “Chúng ta cứ theo dự định ban đầu mà định giá, không cần quan tâm anh ta.”

“Ý của cậu là….” Đồ Bảo Lương hỏi.

Tần Lý cười một tiếng, lắc đầu nói: “Em cũng giống mọi người, em không tin anh ta.”

#

Hơn 10 giờ tối, Đồ Bảo Lương tới trạm xe đón đại diện của Đại Minh Phàm, sau khi gọi điện báo cho Tần Lý liền đưa người nọ đến khách sạn nghỉ ngơi.

11 giờ đêm, Tần Lý gọi Hà Đường vào phòng làm việc, đem bảng giá cuối cùng của Thịnh Đằng giao cho cô.

Hà Đường nhìn một chuỗi các con số ở hai mức giá, so với mức giá trước đó không sai lệch bao nhiêu, dường như là không đáng kể, cô có chút thắc mắc, hỏi Tần Lý: “Mức giá này là anh căn cứ vào lần đổi giá thứ hai của Vương Vũ Lâm mà định ra phải không?”

“Ừ.” Tần Lý nói.

“Tại sao?” Hà Đường khó có thể tin, “Anh không tin em sao?”

“Anh tin em nhưng anh không tin Vương Vũ Lâm.” Tần Lý nhàn nhạt trả lời.

“Nhưng mà…”

Sắc mặt Tần Lý trở nên nghiêm túc, nói: “Đường Đường, em chỉ cần làm theo lời anh nói là được.”

Trong lòng Hà Đường cảm thấy ngũ vị tạp trần, chua ngọt đắng cay trộn lẫn, cô có chút buồn bực, còn có chút tức giận nói: “Là A Miễn không đồng ý à?”

“Không phải.”

“Chẳng lẽ là chị Đồ?”

Tần Lý ngồi ngay ngắn trên bàn làm việc, lạnh lùng nói: “Không phải.”

“A Lý…” Hà Đường vội la lên, “Em tin Vương Vũ Lâm sẽ không vô duyên vô cớ gọi Ngô Tuệ Nghiêu tới nói điều này, anh ấy nói không đổi giá thì nhất định sẽ không đổi giá. Em biết anh là chủ tịch của Trung Cần, em không có tư cách ép buộc quyết định của anh, nhưng mà! Em tin Vương Vũ Lâm, anh ấy sẽ không gạt em! Em lo anh căn cứ vào giá mà anh ấy đổi lần hai để ra giá, đến lúc mở thầu giá của anh ấy lại không thay đổi, nếu Trung Cần cứ đổi tới đổi lui cuối cùng không biết mức tiêu chuẩn căn bản sẽ đi nơi nào! Nếu lỡ Trung Cần không thể trúng thầu, không phải sẽ rất đáng tiếc sao?”

Tần Lý ngẩng đầu nhìn cô, thật lâu không nói lời nào.

Hà Đường rốt cục bình tĩnh một chút, nói: “Em thật sự hy vọng Trung Cần có thể trúng thầu, em thấy bọn anh có lẽ vẫn chưa biết rõ Vương Vũ Lâm, anh ấy không hèn hạ như anh nghĩ đâu.”

“Hmm…” Tần Lý rốt cục mở miệng, “Thế này đi, giá cả của Thịnh Đằng em cứ đem về đổi theo lời anh, còn giá của Trung Cần anh sẽ suy nghĩ thêm chút nữa.”

Thấy Tần Lý có vẻ hòa hoãn, trong lòng Hà Đường liền trấn an, cô gật đầu nói: “Được, A Lý, anh nhất định phải xem xét lời của Vương Vũ Lâm.”

Ánh mắt Tần Lý sâu không lường được, anh cười đáp: “Anh sẽ, em yên tâm.”

Rạng sáng 1 giờ 50, Lưu Cách và Tần Lý kiểm duyệt lại bảng giá của Thịnh Đằng lần cuối, Hà Đường gửi cho Thịnh Hồng Quân, đến đây, văn kiện đấu thầu của sáu đơn vị cùng hợp tác coi như xong.

#

Mọi người bắt đầu chuẩn bị văn kiện đấu đầu của Trung Cần.

Hà Đường và Lưu Cách ở phòng làm việc đợi thật lâu, rất khuya cũng không nhận được bảng giá cuối cùng của Tần Lý.

Trong phòng làm việc, Tần Lý, Tần Miễn và Đồ Bảo Lương vẫn không thể bàn bạc được kết quả.

Nguyên nhân chính là xuất phát từ quyết định tin tưởng Hà Đường của Tần Lý.

“Chị phản đối!” Đồ Bảo Lương vốn luôn điềm tĩnh cũng bắt đầu nóng nảy, “Vương Vũ Lâm là hạng người gì chị hiểu rất rõ, chị đã giao thiệp với cậu ta cũng hơn bốn năm năm, người này tâm địa khó lường, căn bản sẽ không có tốt bụng như vậy.”

Tần Miễn lạnh lùng nói: “Em cũng phải đối. Chúng ta vì gói thầu này bận rộn hơn một năm, tốn nhiều sức lực và tiền bạc như vậy, rất nhiều chuyện anh đều có phán đoán của mình, nhưng lại vì mấy lời của Hà Đường và Ngô Tuệ Nghiêu mà thay đổi chủ ý, đây hoàn toàn là tự loạn trận cước.”

Tần Lý nhìn bọn họ, thở dài nói: “Em hiểu, nhưng mà…nói không chừng lần này Vương Vũ Lâm thật sự có lòng tốt thì sao?”

Đồ Bảo Lương cảm thấy buồn cười: “Chính em cũng biết chuyện này căn bản không thể nào!”

Tần Lý cười lớn, nói: “Mọi việc trên đời đều không có gì là tuyệt đối.”

Đồ Bảo Lương hỏi: “Vậy chị hỏi em, nếu cuối cùng thất bại, em sẽ nói sao với toàn bộ nhân viên?”

“Tiền thưởng vẫn như cũ, công trạng chiếu theo phân công mà thưởng.” Tần Lý nói, “Thất bại, mấy trăm vạn phí thầu như gáo nước đổ đi, em làm sao còn có thể đi thua thiệt với nhân viên. Bởi vì quyết sách dựa theo cảm tính dẫn đến thất bại, em sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn, thù lao mà các nhân viên nhận được với công sức họ bỏ ra, một phân tiền cũng sẽ không thiếu.”

Đồ Bảo Lương im lặng.

Tần Miễn cảm thấy thật khó tin: “A Lý, anh nói thật cho em biết, rốt cục tại sao anh lại kiên trì muốn làm vậy? Như vậy căn bản không giống anh!”

“Em muốn nghe lời thật?” Tần Lý cười một tiếng, nói, “Thứ nhất, chuyện này vốn dĩ không nhất định, có lẽ Vương Vũ Lâm thật sự muốn giúp chúng ta, chúng ta nhận ân tình của anh ta không chừng sẽ trúng thầu; thứ hai chính là….”

Anh cười rất tươi, ánh mắt cong cong hợp với hàm răng trắng đều như bắp cũng lộ ra, “Anh muốn dạy cho Hà Đường một bài học, có lẽ sau này sẽ không có cơ hội.” (Sen: Đây mới thật sự là nguyên nhân :”)))

Tần Miễn, Đồ Bảo Lương: “….”

#

Cuối cùng Hà Đường cũng có trong tay bảng giá của Trung Cần, lại có tới bốn dãy số.

Hai mức giá cao, chênh lệch nhau rất lớn, hai mức giá thấp cũng kém nhau rất xa.

Hà Đường có chút khó hiểu nhưng cũng không đi hỏi, cùng Lưu Cách nhanh chóng điền vào máy tính.

Bên bộ phận chuẩn bị văn kiện đấu thầu đang chờ bảng giá cuối cùng này, rạng sáng 5 giờ, ngoại trừ bốn mức giá bất đồng thì những văn kiện khác đều giống nhau như đúc đặt trước mặt Tần Miễn, anh ký tên, đóng dấu, nhân viên tay chân mau lẹ nhanh chóng đem túi văn kiện dán kín lại, bên ngoài mỗi túi văn kiện đều có một kí hiệu nho nhỏ dùng để phân biệt giá cả.

Hết thảy đều đã chuẩn bị xong, chỉ chờ buổi đấu thầu diễn ra.

Trời đã sáng, Hà Đường đứng trong phòng làm việc nhìn ra thế giới mênh mông bên ngoài cửa sổ, cô đã uống ly cà phê thứ tư, cố gắng để đầu óc tỉnh táo một chút.

Tần Lý gọi điện tới, hỏi cô có muốn đi tắm không, sẵn tiện làm xoa bóp thư giãn một chút, sau đó cùng nhau ăn bữa sáng. Hà Đường đồng ý, lúc đến spa ở lầu mười ba, cô thả lỏng tâm trạng cùng Tần Lý ngâm mình trong bồn nước nóng.

Hết thảy mọi thứ đều để lại phía sau, công việc của cô đã hoàn thành, Hà Đường cố gắng thả lỏng tư tưởng, nhắm mắt nằm trên giường massage, nghe tiếng nhạc du dương, ngửi mùi đàn hương mê người, rất nhanh cô đã ngủ thiếp đi.

Vừa nhắm mắt đã ngủ một giấc đến 8 giờ sáng, Hà Đường thay quần áo đi xuống tầng 10, Tần Lý đã ngồi trước bàn làm việc.

Ngoài cửa sổ ánh nắng chói chang, mây mù đã tản đi, bầu trời trong vắt thỉnh thoảng có vài đám mây trắng như bông xẹt qua, Tần Lý ngồi trên xe lăn bên cạnh cửa sổ sát đất, nghe được tiếng động liền quay đầu, cười nói: “Chào buổi sáng Đường Đường, thời tiết hôm nay rất tốt!”

Anh đã đổi sang bộ âu phục màu xám tro, trên cổ áo và ống tay điểm chút họa tiết, nhìn có vẻ trẻ trung hơn rất nhiều.

Thấy dáng vẻ khẩn trương của Hà Đường, anh nói:” Đừng lo lắng, tất cả các đơn vị đại diện đều đã đến hội trường rồi.”

“Văn kiện đấu thầu đã nộp hết rồi sao?” Hà Đường hỏi.

“Vẫn chưa, đang đợi chỉ thị của anh.” Tần Lý thong thả bưng tách trà lên nhấp một ngụm, đột nhiên giống như nhớ đến cái gì, hỏi, “Đường Đường, anh hỏi em lần cuối nhé, vừa rồi ngủ một giấc, đầu óc đã tỉnh táo hơn vậy em vẫn tin Vương Vũ Lâm sao?”

Hà Đường kiên định gật đầu, “Em tin, anh ấy sẽ không hại em.”

“Được.” Tần Lý cầm điện thoại lên, gọi cho Đồ Bảo Lương đang chịu trách nhiệm ở hiện trường, “Nói với sáu đơn vị đại diện toàn bộ nộp mức giá thấp.”

Giọng của Đồ Bảo Lương rất thấp, “Còn Trung Cần thì sao?”

“Em sẽ đích thân nói với A Miễn.”

Sau đó anh gọi cho Tần Miễn, nói: “Trung Cần sẽ nộp mức giá B thấp.”

Tần Miễn im lặng một lúc, hỏi: “Anh chắc chắn?”

“Chắc chắn.”

“Được.”

Tần Miễn chính là như vậy, vào thời khắc mấu chốt anh sẽ không bao giờ hoài nghi Tần Lý.

Dường như đã trải qua một khoảng thời gian chờ đợi rất dài, Hà Đường không dám đi đâu, cô ngồi trên ghế salon ở phòng làm việc của Tần Lý, tim đập rất nhanh, chờ đợi tin tức của Tần Miễn ở buổi đấu thầu.

Tần Lý lại giống như không có gì xảy ra, anh thậm chí còn bật máy tính mở nhạc, còn vừa gõ vừa nói: “Gần đây bận rộn muốn chết, cũng không có thời gian thư giãn, đợi đấu thầu kết thúc chúng ta có thể nghỉ ngơi thật tốt. Chậc, bài này dở quá.”

9 giờ 20, điện thoại Tần Lý vang lên, Hà Đường lập tức đứng thẳng người, Tần Lý chậm rãi nhận điện thoại: “Alo.”

….

” Ừ….Được, anh biết rồi.”

Để điện thoại xuống, anh nhìn Hà Đường cười cười, trong lòng Hà Đường nhảy cẩng, mặt mày đều giãn ra, nghĩ thầm nhất định là Trung Cần đã trúng thầu.

Kết quả, Tần Lý thong thả nói, “Vương Vũ Lâm đem giá cả của Phú Dương đổi đến chóng mặt, Đường Đường em bị anh ta lừa một vố rồi.” ( Sen: Thôi xác cmn định rồi! )

Giải thích chút xíu: Ba cái vụ đấu thầu này ta cũng không rành nên hỏi sao nói vậy nha, nếu có sai sót mọi người cứ góp ý nha

Phía bên Vương Vũ Lâm, kiến trúc Phú Dương hợp tác với 4 công ty khác. Phú Dương và Tư Đông là hai công ty chủ chốt bằng mọi cách phải một cái đứng nhất một cái đứng nhì trong danh sách trúng thầu.

Phía bên Tần Lý thì ngoài Trung Cần có 6 đơn vị hợp tác là Thịnh Đằng, Tiệp Lập, Tam Gia, Tân Kiều Thông, Đại Minh Phàm, Hồng Đông.

Trong văn kiện đấu thầu mỗi công ty đều chuẩn bị hai mức giá một thấp một cao, đến lúc đấu thầu sẽ quyết định là nộp mức giá nào. Riêng Trung Cần có tới 2 bộ giá thầu, trong mỗi bộ lại có một mức giá cao và một mức giá thấp được đánh dấu là bộ A và bộ B. Ta đoán bộ giá B là bộ A Lý theo lời Hà Đường mà định giá. Lần này thì Hà Đường sấp mặt lờ rồi :”)))