Hà Tần Hợp Lý

Chương 70




Quen biết Tần Lý mười tháng, kết hôn nửa năm, Hà Đường không dám nói mình hiểu rõ tất cả của anh, ít nhất, cô cảm thấy cơ bản mình cũng có thể hiểu được một phần tính tình của anh.

Phần lớn thời gian anh luôn tươi cười rạng rỡ, là một Tần Lý ôn hòa thú vị, đối đãi với người thân, bạn bè, nhân viên, hộ công, dì giúp việc, anh đều không có gì quá đáng, luôn vui vẻ hòa thuận, ngẫu nhiên mọi người chọc cười anh cũng không tức giận, thậm chí còn cười với họ.

Chỉ lúc ở riêng bên cạnh Hà Đường, anh sẽ thì thầm những lời thân mật, có lúc còn đùa giỡn rồi chơi xấu cô, ngây thơ giống như một đứa bé vậy.

Sớm chiều gặp mặt, cùng chung chăn gối nửa năm, Hà Đường đương nhiên cũng sẽ không bị những biểu hiện ấy che mắt. Cô biết rõ Tần Lý có ranh giới cuối cùng của mình, nếu như chạm đến ranh giới cuối cùng ấy, anh sẽ có chút đáng sợ.

Nhưng lúc này đây, Hà Đường quả thực không biết mình chạm đến ranh giới cuối cùng của Tần Lý sẽ làm anh tức giận đến như vậy.

Hà Đường cảm thấy Tần Lý dường như biến thành một người độc tài không hiểu chuyện, không thể nói lý, những biểu hiện này căn bản cũng không phải của Tần Lý!

Cô nghe được Tần Lý nói câu nói kia: Anh sẽ không cho phép số tiền này đi đến những nơi không cần thiết.

Hà Đường tức giận .

Cô cắn môi dưới, nói: “Có lẽ anh sẽ cảm thấy đưa tiền cho Lương Hi Thần mua máy điều hòa là chuyện hoàn toàn không cần thiết. Ba, bốn ngàn ấy còn không bằng cầm đi mua một chiếc cà vạt, nhưng em không cho là như vậy! Anh đã đi đến nhà cậu bé ấy chưa hả Tần Lý? Anh biết chỗ ở của cậu bé ấy là nơi có hình dạng ra sao không? Anh có biết bởi vì trời nóng mà trong phòng cậu bé bốc mùi rất khó chịu như thế nào không? Thật nực cười! Sinh hoạt của cậu bé sẽ vì một chiếc máy điều hòa mà cải thiện rất nhiều! Nếu như anh cho rằng việc này là không cần thiết, vậy em…Vậy em chỉ có thể nói, em không nghĩ tới anh lại là người xem tiền tài còn quý trọng hơn sinh mệnh con người!”

Lúc nói những lời này, Hà Đường đã đứng lên, đôi mắt tròn trịa ấy trừng lên, ngực phập phòng, hai cánh tay rủ xuống bên người, nắm chặt quả đấm, cả người phát run bần bật.

Tần Lý vẫn như cũ ngồi bên bàn ăn, trong nhà chỉ có hai người bọn họ, Hà Đường cũng không sợ không nể mặt anh.

Ánh mắt lành lạnh của người đàn ông kia liên tục nhìn cô, trong đôi mắt luôn vui vẻ giờ đã sớm đã tan thành mây khói, anh sít sao mím môi, nghe Hà Đường dùng giọng nói run rấy ấy nói một loạt lời nói.

Hai người cứ như vậy giằng co, một người đứng, một người ngồi, thật lâu về sau, Tần Lý gõ gõ mặt bàn, nói: “Ngồi xuống.”

Hà Đường: “…”

Tần Lý nhìn cô chằm chằm, thấy cô không có phản ứng, hạ giọng mềm một chút, nói: “Đường Đường, ngồi xuống nói chuyện với anh.”

Trong lòng Hà Đường hơi chậm lại, cuối cùng ngồi xuống.

Tần Lý dời chén canh qua cho cô, từng muỗng từng muỗng múc cho cô một chén canh, một bên múc, nói: “Em biết này bộ đồ ăn này bao nhiêu tiền không?”

Hà Đường không hiểu anh tại sao lại hỏi cái này, cúi đầu nhìn các chén dĩa trước mặt mình, cô không hiểu rành về đồ sứ, nghe thấy Tần Lý đã cho cô câu trả lời: “Bộ đồ sứ này là mẹ nhờ người mua từ Pháp về, nghe nói hơn 2 hơn vạn.”

“…”

“Còn có bộ bàn ăn này, đại khái hơn 4 vạn.”

“…”

“Chiếc giường hiện tại chúng ta đang ngủ, là anh tìm người định chế (*), có thể tiện cho anh ngồi dậy, 5 vạn, một phân tiền cũng không giảm.”

(*)định chế: là cái của mình làm ra, không mua đồ làm sẵn, giống như muốn có một bộ đồ vừa người thì phải đi may. Định chế tức nghĩa là một người có “ý định” “chế tạo” cho mình một cái gì đó theo ý muốn và theo hướng có lợi cho mình.

“…”

“Hà Đường, về chuyện Lương Hi Thần, anh không muốn giải thích gì thêm nữa, chỉ có thể nói cho em biết rằng, đưa tiền cho ba thằng bé căn bản là không giúp được Lương Hi Thần. Em chỉ cần tín nhiệm anh vô điều kiện, tin tưởng anh có thể xử lý việc này tốt là được rồi.”

Tần Lý đẩy chén canh đến trước mặt Hà Đường, nhàn nhạt nói, “Bất quá, có một điều em nói không sai, quả thực anh là người rất coi trọng tiền bạc. Những thứ em đang được thấy, toàn bộ đều là anh dùng tiền mà có, quần áo, thức ăn, nội thất, dụng cụ trong nhà, còn có chiếc xe lăn anh đang ngồi. Hà Đường, giá chiếc xe lăn còn đắt hơn chiếc xe cỡ trung có rèm che, mà chiếc xe lăn này còn giúp ích cho anh gấp mấy lần.”

Hà Đường sắc mặt trắng bệch.

Tần Lý sống lưng căng cứng, anh ngưng mắt nhìn Hà Đường, nói tiếp, “Kể cả em, Hà Đường. Hiện tại những thứ em đang ở, đang sử dụng, thậm chí cái em gọi là tiền lương, từ đâu mà đến? Em có nghĩ tới hay không? Đúng vậy, em thanh cao, em xem tiền tài như cặn bã, không giống anh, anh yêu tiền như mệnh. Nhưng là mong em suy nghĩ một chút, Hà Đường! Nếu như không có tiền, em và anh hiện tại sẽ như thế nào?”

Hà Đường ngơ ngác nhìn anh, hô hấp lại dồn dập.

Tần Lý mắt sáng như đuốc, ép thẳng nhìn Hà Đường: “Để anh nói em biết, Hà Đường. Nếu như không có tiền, Tần Lý, sẽ giống như Lương Hi Thần cả ngày phải nằm ở nhà, bởi vì anh không có có điều kiện tiến hành trị liệu, cũng không có có điều kiện mời hộ công! Mỗi ngày nằm ở trên giường giống như con chó! Đúng vậy, mẹ anh sẽ tận tâm tận lực chăm sóc anh, nhưng không thể phủ nhận anh sẽ biến thành một gánh nặng cho gia đình, anh cũng sẽ bị hoại tử, sẽ bị nhiễm trùng, sẽ nằm ở trên giường nửa bước không rời, ăn uống ngủ nghỉ cũng không thể tự gánh vác! Sống trên đời mà không hề có một chút tôn nghiêm! Còn em….”

Hà Đường bị lời nói của anh làm chấn động đến mức tim đập liên hồi, tiện đà suy nghĩ theo lời nói của anh, Tần Lý đã nói ra miệng: “Hà Đường, nếu như không có tiền, nói không chừng em đã gả cho Chương Ba ở Trạch Thổ Trấn, mà anh hai em, đã chết rồi.”

Câu nói vừa được nói ra, Hà Đường như bị tạt một gáo nước lạnh, cả người run rẩy, mồ hôi rơi như mưa.

Ở trước mặt Tần Lý, cô thực đánh giá bản thân rất cao, anh đối với cô sủng ái che chở chưa từng giảm bớt, thế nên Hà Đường buông lỏng suy nghĩ của mình, cho là mình và anh đều bình đẳng.

Nhưng bây giờ xem ra, bọn họ căn bản chưa từng ngang hàng.

Cô chỉ là một người vợ mà Tần Lý bỏ ra vài chục vạn “Mua được”.

Nhất định phải vô điều kiện thần phục anh.

Căn bản cô không có tư cách gây gổ với anh.

******

Xế chiều thứ hai, Hà Đường nhận được điện thoại của Lương Lỗ Sinh, bởi vì Hà Đường không hẹn trước thời gian đến nên ông ta gọi điện thoại tới hỏi .

Hà Đường không có cách nào, tùy tiện tìm cớ nói công việc gấp rút không đi được, cũng không dám hẹn thời gian với Lương Lỗ Sinh liền cúp điện thoại.

Cô nghĩ, Tần Lý nói sẽ xử lý tốt chuyện này, cô cần phải tin tưởng anh. Nhưng trong lòng lúc nào cũng luôn vướng bận khúc mắc, tóm lại tâm trạng luôn buồn bực không yên.

Suy nghĩ rất lâu, Hà Đường gọi điện thoại cho cô Mạnh.

Cô nói bóng nói gió hỏi cô giáo Mạnh về chuyện của Lương Hi Thần, cô Mạnh không hề sinh nghi, nói cho Hà Đường nghe chuyện giữa tổ chức “Trợ Hành Thiên Sứ” và Lương Hi Thần mấy năm nay.

“Lương Hi Thần là đối tượng trợ giúp quan trọng nhất trong tổ chức, nhưng bởi vì thằng bé là tổn thương tuỷ sống làm cho liệt nửa người, cho nên cũng không có biện pháp trị liệu, thằng bé mỗi ngày phải đi phục kiện, tình huống nhà cậu bé ấy lại có chútphức tạp, nói đơn giản chính là ba thằng bé hết sức không phối hợp.”

“Tại sao như vậy chứ?” Hà Đường nghĩ không ra, “Có người nguyện ý giúp đỡ không cần thù lao cho con mình, người làm cha sao lại có thể không phối hợp?”

“Ai… Một lời khó nói hết.” Cô Mạnh nói, “Có một khoảng thời gian, chúng tôi thậm chí phải đón Hi Thần đến bệnh viện an dưỡng, khi đó thân thể thằng bé thật không tốt, hoại tử, viêm phổi, dinh dưỡng không đầy đủ… Tần tổng sắp xếp cho thằng bé phòng bệnh và hộ công tốt nhất, phải nói là không tiếc bất cứ giá nào để điều trị cho thằng bé thật tốt.”

“Tần tổng? !” Hà Đường kinh ngạc hỏi.

Cô Mạnh trả lời: “Đúng vậy, chính là Tần tổng. Đại khái chính là hai năm trước, vốn là lúc Hi Thần học tuổi học, mỗi ngày đi học đều có hộ công cùng đến lớp, hộ công cũng là Tần tổng mời đến. Về sau tốt nghiệp tiểu học không biết như thế nào Hi Thần nói không muốn học nữa, sau đó chúng tôi ngẫm lại, có lẽ là do ba thằng bé bắt buộc phải nói vậy. Hi Thần lúc còn đi học thân thể được chúng tôi chăm sóc rất tốt, cũng không gầy như hiện giờ, nhưng về sau lúc không đi học thì thân thể bỗng chốc xuống dốc không phanh, chúng tôi phái người tình nguyện đến nhà thăm còn bị ba thằng bé mắng chửi, có một lần thậm chí còn đánh người. Về sau người tình nguyện phát hiện tình huống thân thể Hi Thần rất tệ liền báo cáo với tôi, sau đó tôi có hỏi qua Tần tổng, anh lập tức muốn tôi đón Hi Thần đến trị liệu thật tốt. Chính là một lần, Hi Thần được chăm sóc khoảng hai tháng thì thân thể tốt hơn rất nhiều chúng tôi còn thương lượng với thằng bé tiếp tục mời hộ công đến hỗ trợ thằng bé học cấp hai, không nghĩ tới lúc này ba thằng bé đến bệnh viện quậy phá, nhất định đem Hi Thần về nhà.”

Hà Đường nghe xong lập tức bối rối, trong đầu một mảng sương mù giăng kín, hóa ra, Tần Lý cũng không phải là đối Lương Hi Thần không quan tâm, anh bởi vì cậu bé mà làm nhiều chuyện như vậy!

Cô sốt ruột hỏi: “Kia về sau thế nào?”

“Về sau chúng tôi không có biện pháp, cảnh sát cũng đã báo rồi, kiện cũng đã kiện rồi, đều không giải quyết được. Hi Thần chưa thành niên, ba thằng bé là người giám hộ, ba thằng bé cũng không tính là ngược đãi nó, chỉ là thằng bé bị tê liệt như vậy, ba thằng bé thực sự chăm sóckhông tốt. Hơn nữa ba thằng bé còn có một căn bệnh không chữa được, chính là mê đánh bạc, đã đánh rồi thì liền mất ăn mất ngủ với nó, sớm đã quên trong nhà còn có một đứa con trai co quắp trên giường. Hết lần này tới lần khác Hi Thần còn nói đỡ cho cha nó, có cảnh sát hỏi, thằng bé đều nói ba đối nó rất tốt, chúng tôi thật sự là không có biện pháp nào.”

Hà Đường: “…”

“A, còn có một chuyện, mùa hè năm ngoái, Hi Thần bị hoại tử , Tần tổng để cho chúng tôi đi gắn máy điều hòa, kết quả, chân trước vừa gắn, chân sau liền bị ba thằng bé gỡ xuống đem bán . Hi Thần còn nói với chúng tôi thân thể thằng bé không có cảm giác, không sợ đau cũng không sợ nóng, thật sự là làm người ta muốn khóc.” Cô Mạnh than thở, “Từ đó về sau chúng tôi cũng chỉ có thể luôn luôn đến nhà đi xem thằng bé một chút, hiện tại thằng bé không phải lại bị hoại tử nữa sao, Tần tổng tối hôm qua còn điện thoại cho tôi, bảo tôi phái người đón thằng bé đến bệnh viện trị liệu nữa. Nói sau này mùa hè phải để cho thằng bé ở trong bệnh viện.”

Lại tán gẫu trong chốc lát, Hà Đường đối với cô Mạnh bày tỏ sự cảm ơn, lại uyển chuyển nói không cần đem những chuyện vừa hỏi nói cho Tần Lý.

Để di động xuống, Hà Đường ngồi ở trong phòng làm việc, rơi vào trầm tư thật lâu.

Càng ngày cô càng không hiểu Tần Lý .

Rõ ràng anh quan tâm đến đứa bé này như vậy, lúc tiếp xúc lại biểu hiện vô cùng xa cách, bài xích.

Anh thông qua cô Mạnh trợ giúp Lương Hi Thần, cũng không biết Hi Thần có biết hay không. Hà Đường nghĩ đến lúc ánh mắt Lương Hi Thần nhìn về phía Tần Lý vừa sùng bái vừa thẹn e sợ, cô nghĩ, cậu bé này chắc biết rõ.

******

Một tuần lễ đi qua , Hà Đường không còn cùng Tần Lý nói về chuyện của Lương Hi Thần, bởi vì cô cảm thấy, quan hệ giữa bọn họ đang thân mật, về sau lại vì cậu bé này mà khoảng cách ngày càng xa, cũng bởi vì, quả thực cô không muốn cùng Tần Lý gây gổ.

Cô cũng không để ý việc Tần Lý vì sao không giải thích việc đối với Lương Hi Thần ngôn hành bất nhất(*), nhưng cô cũng không có ý định lại hỏi tới.

(*)ngôn hành bất nhất: lời nói và hành động không đồng nhất.

Lương Lỗ Sinh lại gọi điện cho Hà Đường, trong lòng cô rất khó chịu, nhưng cũng kiên trì nói dối lấy lệ cho qua.

Vừa lúc đó, tin tức truyền đến Lương Hi Thần bởi vì đi tiểu bị nhiễm trùng nóng rần lên mà hôn mê.

Lúc đang ăn tối, Tần Lý nhận được điện thoại của cô Mạnh, anh trầm mặt gật đầu, nói: “Tôi biết rồi.”

Hà Đường nghi ngờ nhìn anh, Tần Lý đặt đũa xuống, tay trái vò vò tóc, anh thở dài một hơi, ngẩng đầu lên nói với Hà Đường: “Đường Đường, cùng đi bệnh viện với anh xem Hi Thần một chút đi.”