Hà Tần Hợp Lý

Chương 66




Thành phố D đã nhiều năm không gặp rét tháng ba.

Đầu tháng năm, thời tiết vốn nên ngập tràn những tia nắng ấm áp, lại bởi vì luồng không khí lạnh lẽo từ phương bắc mà nhiệt độ đột ngột hạ xuống dưới 10 độ C, quần áo mùa đông được nhét dưới đáy tủ quần áo từ lâu nay được mọi người trọng dụng một lần nữa, ai nấy rụt cổ trong chiếc áo khoác thật dày, ở đầu đường cảnh tượng vội vã.

Lễ truy điệu của bà ngoại Diệp chính là diễn ra trong một ngày mưa sa gió giật như thế, hàn khí cứ luôn chầu chực tập kích vào những người đến tham dự tang lễ.

Đại sảnh của nhà tang lễ lạnh như băng nhưng lại vô cùng trang nghiêm, có rất nhiều người đến, trong đó có cả thân thích của ông bà Diệp ở những tỉnh xa, có cả ở nước ngoài.

Tiếng nhạc buồn não nùng một lần lại một lần vang lên réo rắt bên tai, người thân xếp hàng để cáo biệt bà ngoại Diệp về nơi an nghỉ cuối cùng. Hà Đường mặc một bộ tang phục đen, trước ngực cài một bông hoa trắng, Tần Lý cũng là bộ tang phục đen đến trước thi thể bà ngoại. Tần Lý lẳng lặng nhìn bà ngoại đang nằm đó, nhẹ nhàng thở dài một hơi, anh rũ mắt, đặt xuống một cành hoa, nói: “Bà ngoại,…”

Hà Đường khom người hướng về di thể bà ngoại chào, đẩy Tần Lý đi.

Tang lễ vẫn tiếp tục, Tần Thụ thay cho Diệp Huệ Cầm chiêu đãi thân bằng. Diệp Huệ Cầm ngồi trong góc lau nước mắt, Tần Miễn ôm bà không ngừng an ủi. Diệp Huệ Cầm là con gái duy nhất của bà ngoại Diệp, là tri kỉ của mẹ, mặc dù sớm đã chuẩn bị tinh thần, nhưng lúc này vẫn không tránh khỏi tâm trạng vô cùng bi thương.

Tần Lý và Hà Đường đợi ở bên cạnh bọn họ. Ngày hôm nay Tần Lý rất ít nói chuyện, Hà Đường biết Tần Lý và bà ngoại vô cùng thân thiết, bởi vì từ nhỏ ngã bệnh rồi tàn tật, bà ngoại yêu thương cháu trai hơn những đứa cháu khác rất nhiều. Buối tối mấy hôm nay, lúc nào Tần Lý cũng sẽ kể cho Hà Đường nghe những chuyện của chính mình trước đây, cho nên Hà Đường có thể hiểu đại khái mối quan hệ thân thích trong gia đình của anh.

Lúc này Tần Lý đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt tia sáng chợt lóe lên, Hà Đường nhìn theo ánh mắt của anh, chỉ nhìn thấy một chàng trai đi về phía bọn họ.

Anh ta mặc một chiếc áo khoác đen, dáng người cao ngất, khuôn mặt anh tuấn. Gương mặt gầy gò, đôi mắt đen láy mà thâm trầm, còn toát lên sự cô đơn khó nói thành lời.

“Tư Viễn!” Tần Lý mở miệng gọi anh ta, người con trai kia đã đi đến trước mặt bọn họ, lễ phép đối với Diệp Huệ Cầm và Tần Miễn gật gật đầu, nói: “Cô, A Miễn.”

Diệp Huệ Cầm mắt đỏ hồng nhìn anh: “Tư Viễn, nhà con hôm qua mới đến phải không?”

“Rạng sáng 3 giờ đếm .” Người con trai bị kêu là Tư Viễn thấp giọng trả lời, “Ba con nhận được điện thoại liền mua vé máy bay , nhưng là đặt không được vé tốc hành, cuối cùng quyết định đi Amsterdam có lẽ sẽ mua được vé nhanh hơn, cho nên tới tương đối muộn.”

Nói xong, anh ta đi đến trước mặt Tần Lý, rất tự nhiên liền ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt anh, nói: “A Lý, đã lâu không gặp.”

Tần Lý thở dài một hơi, đưa tay trái ra vỗ vỗ vai anh ta: “Thật sự là đã lâu không gặp, hơn hai năm rồi.” Anh nhớ tới Hà Đường, nói, “Tư Viễn, anh giới thiệu cho em, đây là người anh đã nói với em trong điện thoại – Hà Đường, Đường Đường, đây là em họ của anh Diệp Tư Viễn.”

Diệp Tư Viễn ngẩng đầu nhìn Hà Đường, khẽ mỉm cười: “Xin chào, chị dâu.”

Lúc anh ta cười rộ lên bên má sẽ nhẹ nhàng hiện lên hai lúm đồng tiền, âm thầm che giấu hơi thở buồn bã thê lương, biến anh ta trở về người con trai 26 tuổi hay xấu hổ ngượng ngùng. (Tiểu Huyền: Làm sao bây giờ, ta mê A Lý nhưng lại lậm hai lúm đồng tiền của bác Viễn, làm sao đây làm sao đây, nhà gì toàn soái ca không vậy hà, phải chừa cho người ta đường sống chứ má Hàm!!!!!!)

[Sen] : Á á á, ta cũng vậy ahuhu T.T

Bị gọi là “Chị dâu” làm Hà Đường không được quen cho lắm, dù sao Tần Miễn vẫn luôn gọi bằng tên của cô. Má cô ửng hồng, nói: “Xin chào, Tư Viễn.”

Hà Đường sớm đã biết anh là ai , không phải là bởi vì Tần Lý gọi cậu ta là “Tư Viễn”, mà là vì người con trai này không giống người bình thường – – tay bên tay áo cậu ta rũ xuống, bên trong trống rỗng, lúc cậu ta ngồi xổm xuống, ống tay áo khoác liền mềm mại rơi xuống đất, làm người khác phải chú ý.

Diệp Tư Viễn là người không có tay.

Hà Đường nghe Tần Lý đã từng kể về chuyện tình của Diệp Tư Viễn và một cô gái tên Trần Kết , Tần Lý còn từng tán gẫu với Hà Đường vì chuyện ấy. Anh nói anh hết sức không đồng ý quyết định của Diệp Tư Viễn, nhưng mà vẫn không thể khuyên giải được đứa ngốc cố chấp kia.

“Hiện tại, có thể nói anh là mối liên hệ duy nhất của Tư Viễn và Trần Kết.” Tần Lý nói như vậy với Hà Đường, “Cô ngốc kia liên tục đang đợi nó, nói sẽ chờ năm năm, anh tin rằng cô nhóc ấy sẽ luôn kiên trì. Còn thằng bé ngốc kia, liền liên tục trốn ở Italia không dám trở về, nó nói thời hạn năm năm thì tiểu kết cũng mới 25 tuổi, còn hết sức trẻ tuổi, có thể tìm được một người tốt hơn.”

“…” Hà Đường không biết Diệp Tư Viễn cũng không biết Trần Kết, nên cô không có lập trường để phát biểu ý kiến, chỉ có thể trầm mặc.

“Nó cứ như vậy cô phụ một cô gái tốt.” Nói đến về sau, Tần Lý lông mày nhướn lên, rất nghiêm túc nói, “Nếu như thân thể anh có phương tiện, anh thật muốn đuổi theo nó tới Italia, hung hăng đánh cho tên khốn Diệp Tư Viễn kia một trận cho tỉnh ngộ.”

******

Ông ngoại Diệp bởi vì đả kích việc qua đời của bà ngoại Diệp mà phải vào viện, Diệp gia trên dưới có thể nói gà bay chó sủa.

Lễ truy điệu sau qua ba ngày, đúng lúc là cuối tuần, nhiệt độ vẫn chưa cao lên được, đã lâu mặt trời vẫn chưa ló dạng. Diệp Tư Viễn đến Cẩm Hồng quốc tế tìm Tần Lý, Tần Lý lại gọi Tần Miễn lên, ba anh em đi lên phòng lộ thiên lầu 13 uống trà nói chuyện phiếm.

Hà Đường hiểu đó là không gian tụ hội riêng của cánh mày râu, nên cũng không quấy rầy. Cô đợi ở trong phòng Tần Lý, cùng chị Kim thu dọn đệm giường, chăn mền đi phơi nắng.

Phơi nắng xong chăn mền chị Kim liền rời đi , Hà Đường cảm thấy trên ban công nhỏ hết sức thoải mái, cửa kiếng cản trở gió lạnh bên ngoài, lại bức xạ cào trong sự ấm áp. Hà Đường hì hục hì hục lôi một dãy sofa có ghế dựa lên sân thượng, lại pha một ly sữa nóng, dang rộng hai tay hai chân nằm trên sofa, cầm một quyển tiểu thuyết từ lâu không đếm xỉa đến ra đọc.

Đọc chưa được bao lâu mí mắt cô mở không nổi nữa, dứt khoát gác đùi lên trên ghế, cả người co rút thành một đoàn ngủ thiếp đi.

Hà Đường bị một chút động tĩnh trên người làm bừng tỉnh, cô mơ màng mở mắt ra, phát hiện trên người khoác một chiếc chăn, quay đầu nhìn lại, Tần Lý đã ngồi lên xe lăn ở bên cạnh mình.

“A Lý, anh về rồi.” Cô gọi anh, còn nhịn không được ngáp một cái, “Tư Viễn đã về rồi sao?”

“Nó về rồi.” Tần Lý xoa xoa đầu cô, “Sao em không lên giường ngủ, ngủ ở đây sẽ bị cảm mạo cho xem.”

“Phơi nắng hết sức thoải mái mà, không cẩn thận liền thiếp đi mất .” Hà Đường thẹn thùng le lưỡi, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, mặt trời đã đi về phía tây, cô vội đứng lên thu dọn chăn mền.

Tần Lý đưa tay trái giúp nàng một tay, cuối cùng còn đem một cái chăn khép khoác lên trên chân mình, điều khiển xe lăn cùng ôm chăn mền và Hà Đường cùng nhau trở về phòng.

Anh nói: “Đường Đường, về sau em phải từ bỏ cái thói quen này.”

Hà Đường đem chăn trải lên trên giường, quay đầu lại nhìn anh, hết sức là khó hiểu: “Thói quen gì cơ?”

“Nằm phơi nắng liền dễ dàng ngủ thiếp đi.” Tần Lý chậm quá nói, “Hết sức dễ dàng vì một bộ quần áo mà bị người ta lừa gạt đi mất.”

“Em không có…” Nói được một nửa, Hà Đường mặt liền đỏ bừng mặt . Cô nghĩ đến ần đầu tiên mình và Tần Lý gặp mặt, tại lầu mười tầng tổng của tổng công ty của anh, cô ngủ thật sự rất say, không biết đã bị anh nhìn bao lâu.

Hà Đường có chút ảo não, lớn gan nói: “Anh về sau cũng phải từ bỏ cái thói quen này đi.”

Tần Lý nheo mắt lại: “Nói như thế nào?”

“Không thể gặp con gái người ta ngủ quên liền đắp y phục cho người ta.” Hà Đường quệt mồm nói.

Tần Lý sững sờ, tiếp theo liền cười ha hả, anh kéo tay Hà Đường, lại thuận tiện ôm eo cô, cuối cùng làm cho cô ngồi ở trên chân mình.

Hà Đường kinh hô: “Em rất nặng …”

“Không nặng.” Tần Lý cười híp mắt nhìn cô, buộc chặt cánh tay trái ở eo ếch của cô, nói, “Anh thích em ngồi trên đùi anh, em tuyệt đối không nặng.”

Hà Đường đỏ mặt nhìn anh, cuối cùng cũng ôm chặt cổ anh.

Tần Lý cười xấu xa, nói: “Anh hiểu được, kỳ thật em giống như anh, lúc độc cũng tung lưới ngồi chờ cá mắc câu, em có phải đang đợi một người khoác áo cho em?”

“A, ý của anh là, anh liên tục đang đợi một người ngủ trước mặt anh, để anh thừa dịp khoác áo cho cô ấy sao?” Hà Đường không cam lòng yếu thế nói, “Vung tấm lưới lớn như vậy mới bắt được một con tôm nhỏ như em đây, Tần tổng rất không hài lòng phải không?”

Cô hiện tại đôi lúc sẽ nói đùa với anh, không giống như lúc vừa mới kết hôn, Tần Lý cảm thấy ngẫu nhiên cùng nàng đấu võ mồm là chuyện vô cùng thú vị.

Anh không trả lời, chỉ hỏi ngược lại: “A… Vậy Hà tiểu thư tung lưới lâu như mọt mới mò được một con cá, còn là ngồi xe lăn , em hài lòng không?”

“Hài lòng.” Hà Đường rất nhanh trả lời anh.

Tần Lý bỗng chốc liền ngây ngẩn cả người.

Hai người mặt đối mặt, Tần Lý mắt ngưng trọng nhìn Hà Đường, đồng tử cô trong suốt nhu hòa, khóe miệng cười nhẹ nhàng.

Tần Lý cảm giác mình trong lòng có một vật gì đó đang đẵng đẵng tràn ra, từng chút từng chút, không ý thức liền tràn đầy trong tâm khảm. Anh giật mình chỉ chốc lát, cuối cùng gật đầu, cúi đầu xuống “A” một tiếng.

“Anh “a” như vậy là có ý gì nha?” Hà Đường không nghĩ tới anh lại trả lời như vậy, trừng to mắt bày tỏ bất mãn.

Tần Lý vội nói: “Không phải vậy, anh là nói, anh cũng vậy vô cùng hài lòng.”

“…”

Tần Lý đột nhiên cười nham nhở, nói: “Đường Đường, qua ít ngày nữa, anh sẽ tặng cho em một món quà.”

“Quà gì vậy?” Hà Đường hỏi.

“Đến lúc đó em sẽ biết.” Tần Lý tiến đến trước mặt cô, chóp mũi chạm vào nhau, lập tức liền ngậm lấy môi cô.

******

Vài ngày sau, trong nhà có một cô gái trẻ tuổi đến, cô ấy mang theo thước dây, máy chụp hình và máy tính xách tay, hết sức cặn kẽ đo đạc từng số đo trên người Hà Đường, cũng vì cô chụp bức ảnh mấy chính diện, mặt bên, phía sau và toàn thân.

Hà Đường hỏi cô ấy đo đạc những thứ này dùng để làm gì, cô gái kia nói là làm trang phục.

Tần Lý bởi vì thân thể tàn tật, có thật nhiều quần áo là do có nhà thiết kế may nên, Hà Đường cho rằng đây là anh dặn dò người ta làm y phục cho cô, cũng không nói gì thêm, qua vài ngày sau liền quên không còn chút tăm hơi.

******

Giữa tháng năm, phương án thiết kế xây dựng công trình trường trung học Thành Nam tiến hành công khai đấu thầu, thời gian mở thầu là cuối tháng năm, Đồ Bảo Lương đi xem mở thầu, không ngoài sở liệu, viện nghiên cứu thiết kế kiến trúc thành phố D trúng thầu .

Một bên chính là trình báo phương án thiết kế hạng mục, phê duyệt, quá trình chờ dự tính, xem xét đại biểu của Trung Cần, Phú Dương, Đón lấy đến chính là nên hạng mục thiết kế phương án trình báo, phê duyệt, dự tính chờ quá trình, lấy Trung Cần, Phú Dương vì đại biểu từng cái thi công đơn vị đều ở một bên ngắm nhìn, một bên làm các hạng công tác chuẩn bị, chờ đợi cuối năm tiến hành thi công đấu thầu.

Tần Lý vẫn không đem bệnh tình của mình nói cho Hà Đường, bác sĩ Từ gọi điện thoại cho anh, nói tình huống của chỉ cần kiên trì uống thuốc, thì bệnh tình sẽ được khống chế, chỉ nếu không có phát tác gì lớn, ngẫu nhiên thất thần phát tác có thể bình tĩnh xử lí, không cần quá mức căng thẳng.

Tần Lý suy tư rất lâu, quyết định tạm thời giấu giếm bệnh tình với Hà Đường . Không chỉ có Hà Đường, anh còn cầu xin Tần Miễn gạt Diệp Huệ Cầm.

Lúc nuốt xuống viên thuốc thứ nhất, là ngay trước mặt Quách Kiến Vân. Sắc mặt Tần Lý bình tĩnh, Quách Kiến Vân trong lòng lại hết sức khó chịu.

Từ nhỏ Tần Lý luôn được ông làm hộ lý, phục kiện, sớm coi anh như con cái của mình, ông biết rõ lúc chứng động kinh của Tần Lý phát tác là thảm trạng như thế nào, nó cứ như một quả bom nổ chậm không hẹn giời trói buộc lên người Tần Lý.

Tần Lý lại tâm bình khí hòa an ủi ông: “Chú Quách, cháu không sao, bác sĩ Từ nói, có lẽ uống hai năm là có thể ngưng thuốc.”

******

Một ngày buổi sáng đầu tháng sáu, Hà Đường nhận được một túi lớn đến từ Italia.

Tần Lý không ở đây, túi kia là do Hà Đường kí nhận.

Trong túi là một cái hộp tím xinh đẹp, ruy băng màu hồng hình bướm. Trên cái hộp còn kẹp lấy tấm thiệp, chữ viết tuấn tú tiêu sái:

– – chúc Tần Lý, Hà Đường tân hôn vui vẻ, trăm năm hảo hợp. Một phần tâm ý, hy vọng hai người sẽ thích.

– – Tư Viễn.

Hà Đường tò mò mở hộp ra, trong nháy mắt liền trừng lớn, trong hộp rõ ràng là một bộ váy cưới trắng noãn.