Tiền nhiệm thấy đương nhiệm hết sức đỏ mắt.
Người ở đây không phải cùng câu lạc bộ với Lộ Vô Khả thì cũng là bạn của Nghiêm Doanh Doanh, ít nhiều cũng biết cái quan hệ máu chó giữa hai người họ, ở đâu cũng không thiếu người vây xem náo nhiệt.
Trong phòng tập này cũng vậy, một đám tò mò.
Lúc nãy Lộ Vô Khả đã nói với đàn chị cô không tham gia, đàn chị giúp cô giải vây: "Hoạt động lần này Vô Khả không tham gia, không thì Doanh Doanh em chọn người khác nhé?"
Một cô bạn của Nghiêm Doanh Doanh mở miệng: "Tới cũng tới rồi, chỉ múa một bài, nhiều lắm chỉ tốn vài phút, mọi người cũng vui vẻ mà."
Đàn chị nhìn Lộ Vô Khả: "Cái này......"
Lộ Vô Khả lại mở miệng, trong mắt nhìn không ra cảm xúc gì: "Vậy thì đến đây đi."
Mọi người không ngờ cô sảng khoái như vậy, trong phòng nhất thời ngạc nhiên hơn nửa.
Lộ Vô Khả đứng dậy, nói với Nghiêm Doanh Doanh: "Bạn trước đi."
Nghiêm Doanh Doanh đối diện với cô, vài giây sau mỉm cười: "Được."
Kỳ thật thái độ Nghiêm Doanh Doanh cũng không tệ, thậm chí khá thân thiện dịu dàng, không khí giữa hai người không có giương cung bạt kiếm như mọi người tưởng tượng.
Nghiêm Doanh Doanh bắt đầu chọn nhạc, chắc là trước đó cô ta không có chuẩn bị, nhưng múa một bài đối với cô ta căn bản không khó, hoặc nói cách khác, muốn tùy tiện múa tốt một bài đối với cô ta dễ như trở bàn tay.
Nghiêm Doanh Doanh đúng là trời sinh để múa, tuy rằng cô ta học thể loại Jazz, nhưng thật bất ngờ múa cổ điển cũng không tồi, nếu không đàn chị cũng sẽ không gọi cô ta tới.
Mỗi động tác của Nghiêm Doanh Doanh không có lỗ hổng, thu thả tự nhiên lại xinh đẹp, rất khó có một vũ công như vậy.
Giữa chừng Lộ Vô Khả đi toilet, lúc đến bồn rửa tay để rửa tay mới phát hiện lòng bàn tay đầy mồ hôi, lần trước lúc lên sân khấu biểu diễn kỷ niệm ngày thành lập trường cũng như vậy, thậm chí một đêm trước khi biểu diễn cũng ngủ không đủ giấc đau đầu cả ngày.
Chuyện khiêu vũ sẽ làm Lộ Vô Khả nhớ tới Chung Ánh Thục, mà mấy năm gần đây ở nhà họ Lộ dù là Triệu Cẩm Quân thậm chí cả Lộ Trí Viễn cũng không dám nhắc tới tên này.
Nguyên nhân không có gì khác, đơn giản là Lộ Vô Khả nhớ tới Chung Ánh Thục sẽ bực bội.
Nhưng con người chứ không phải sinh vật mà chỉ cần người khác không nhắc tới, đầu óc liền tự động quên mất.
Gần đây không phải Lộ Vô Khả không nhớ tới Chung Ánh Thục, chỉ là có chút ngoài ý muốn không bực bội như trước nữa, hôm nay lại bởi vì chuyện khiêu vũ này mà cảm xúc quen thuộc lần nữa ngóc đầu trở lại.
Lộ Vô Khả học khiêu vũ là do Chung Ánh Thục yêu cầu, từ nhỏ lúc còn chưa hiểu chuyện đã bắt đầu học vũ đạo, mỗi ngày từ nhà trẻ về ăn cơm chiều xong Chung Ánh Thục đạp xe đạp chở cô đi học.
Khi đó hoàn cảnh gia đình cũng không khá hơn bao nhiêu so với hiện tại, nhưng Chung Ánh Thục đối với chuyện cho cô học lại vô cùng cố chấp, giống như những bậc cha mẹ khác hi vọng con gái mình sẽ thành phượng hoàng.
Năm cô lên cấp 2 bởi vì mẹ không cho cô ăn đồ nướng mà cãi nhau với bà nội, cũng là vì qua mấy ngày nữa sẽ có buổi thi đấu, sợ cô ăn bậy bạ đau bụng không lên sân khấu được.
Cho nên Lộ Vô Khả vẫn luôn học khiêu vũ đến năm lớp 8 ấy Chung Ánh Thục qua đời. Sau năm đó rốt cuộc cô không học khiêu vũ nữa, chỉ cần không múa, cô sẽ không nhớ tới Chung Ánh Thục, không cần lo lắng mình múa không tốt, cũng sẽ không nhớ tới năm đó Chung Ánh Thục ra đi như thế nào.
Đương nhiên việc này cũng có nguyên nhân của riêng cô.
Nước lạnh ào ào chảy qua ngón tay Lộ Vô Khả, qua một lát cô vặn đóng vòi nước, rời khỏi toilet.
Khi trở lại Nghiêm Doanh Doanh đã múa gần xong rồi, đàn chị thấy cô đi toilet tưởng rằng do cô đấu với Nghiêm Doanh Doanh nên căng thẳng, trấn an cô một trận.
Nói cứ như bình thường là được, em múa cũng không tệ.
Lộ Vô Khả nghe cô ấy nghiêm túc an ủi mình, nghĩ thầm người ta nghĩ ra một đống lời thân thiết vậy cũng không dễ dàng gì, mà chính cô cũng không muốn giải thích, đơn giản đâm lao phải theo lao thôi.
Nghiêm Doanh Doanh diễn xong đội bạn của cô ta liền huýt sáo, vỗ tay.
Lộ Vô Khả cũng không chuẩn bị gì, chọn một bài trên điện thoại đàn chị đưa qua.
Trước mặt người khác cô không bao giờ khẩn trương, không khẩn trương sẽ không phát sinh tình huống sai lầm này nọ. Lộ Vô Khả có năng khiếu khiêu vũ, lúc nhỏ học khiêu vũ, rất nhiều giáo viên đều khen cô có thiên phú, cho dù sau này gác chuyện này lại mấy năm, nhưng nền tảng vẫn còn đó, huống chi cô không phải là thật sự bỏ đi niềm yêu thích khiêu vũ, cho nên vẫn luôn múa không tệ.
Hai người đều múa rất đẹp mắt, hơn nữa có thực lực, hai bài vũ đạo này cũng coi như làm cho mọi người đã mắt.
Cạnh tranh, ngang tài ngang sức đấu mới hăng hái.
Lộ Vô Khả múa xong đàn chị dẫn đầu vỗ tay, dựng ngón tay cái với cô.
Nghiêm Doanh Doanh từ sớm lúc Lộ Vô Khả múa giữa chừng không biết thấy được người nào bên ngoài chạy đi theo.
"Vô Khả," đàn chị nói với cô, "Đội hai em thật khó chọn, nói thật chẳng phân biệt hai em được sàn sàn như nhau. Không phải lời khách sáo đâu, chị nói thật đó."
Lộ Vô Khả nói: "Chọn bạn ấy đi ạ, em không tính tham gia."
Đàn chị than một tiếng: "Chị còn tưởng rằng em vừa mới đáp ứng Nghiêm Doanh Doanh khiêu chiến chính là muốn tham gia đấy."
Lộ Vô Khả không có dự định này: "Không đâu ạ."
"Ôi," đàn chị cảm thấy đáng tiếc, "Nếu không đêm nay trở về em suy nghĩ lại thử? Chị chờ em trả lời."
Chuyện Lộ Vô Khả không muốn làm người khác nói nhiều cũng vô dụng, cô nói rõ với đàn chị cô sẽ không tham gia, gần đây chuyện học hành cũng nhiều.
Đàn chị cũng không miễn cưỡng nữa, bảo đội tiếp theo tiếp tục, Lộ Vô Khả đi ra ngoài.
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Hành lang vắng tanh, mây đen che kín trời.
Nếu để bà nội thấy, lại nói dưới bầu trời này có chuyện lớn sắp xảy ra.
Lộ Vô Khả chậm rãi đi trên hành lang không một bóng người đến cầu thang, âm hưởng của đàn tranh, đàn tỳ bà trong phòng tập càng ngày càng xa.
Cửa chỗ cầu thang không đóng, chỉ khép hờ.
Khi Lộ Vô Khả định đẩy cửa ra thì bên trong truyền đến một giọng nói làm tay cô ngừng lại.
Là giọng Thẩm Ngật Tây.
Thờ ơ, nhạt nhẽo.
"Như vậy thì chán lắm."
"Chia tay trong hòa bình."
Anh dứt lời không bao lâu, ngay sau đó là tiếng khóc nức nở của con gái.
Rất nhanh vang lên tiếng bước chân lộc cộc lộc cộc xuống lầu.
Tay Lộ Vô Khả từ sớm đã đặt trên tay nắm cửa, đẩy cửa ra, cầu thang thoang thoảng mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Thẩm Ngật Tây dựa vào chỗ rẽ cầu thang hút thuốc.
Anh hơi cúi đầu, kẹp điếu thuốc đưa lên miệng hút một ngụm.
Nghe thấy tiếng mở cửa, anh nâng mắt.
Ánh nắng xám xịt từ phía sau Lộ Vô Khả ùa vào.
Có một lúc trong nháy mắt tựa hồ bọn họ quay về lần đầu tiên gặp mặt.
Khi đó bọn họ không quen không thân.
Anh sẽ không giống như bây giờ không chớp mắt nhìn chằm chằm cô.
Lộ Vô Khả không nói với anh câu nào, đóng cửa cầu thang lại, giẫm lên bậc thang đi xuống dưới.
Thẩm Ngật Tây cũng không mở miệng, ánh mắt cứ rơi trên người cô.
Khoảng cách hai người càng ngày càng gần, cô giống như không thấy ai, lại tính đi ngang qua mặt anh.
Thẩm Ngật Tây bỗng nhiên giơ tay, giữ chặt tay cô.
"Người anh to như vậy đứng đây mà em cũng không thấy sao?"
Miệng Lộ Vô Khả như dính keo, không nói.
Tay Thẩm Ngật Tây kẹp điếu thuốc rũ tại bên người, kéo cô đến bên cạnh, cúi đầu nhìn cô: "Giận à?"
Ngực anh đụng vai cô, cô nói: "Quỷ mới giận."
Thẩm Ngật Tây: "Chuyện gì đây, giận đến nổi tự mắng mình luôn?"
Lộ Vô Khả: "......"
Thẩm Ngật Tây rầu rĩ cười: "Mới nãy đều nghe được hết?"
Kỳ thật Lộ Vô Khả không nghe được bao nhiêu, cũng chỉ nghe được hai câu cuối anh nói.
Cô nghe được bọn họ nói chuyện, cũng không có ý giấu giếm Thẩm Ngật Tây, nếu không sẽ không ngay lúc bọn họ vừa dứt lời liền đẩy cửa đi vào.
Thẩm Ngật Tây không phải là kiểu người sẽ cùng bạn gái giải thích này nọ, trước kia nếu là ai giận dỗi ghen tuông, về cơ bản cho đoạn tình cảm kia kết thúc, bởi vì anh không có tâm tình đi dỗ.
Duy nhất người trước mặt là ngoại lệ.
Lộ Vô Khả thật thà nói với anh hai câu nghe được.
Thẩm Ngật Tây cười cô: "Còn biết chọn lời hay nghe nhỉ."
Cư nhiên còn có tâm tình chọc cô, Lộ Vô Khả muốn thoát khỏi anh.
Thẩm Ngật Tây giữ chặt, không đùa cô nữa, nói: "Như em nghe được, bây giờ không có quan hệ gì cả."
Lộ Vô Khả đương nhiên biết, kỳ thật cô cũng không tức giận.
Thẩm Ngật Tây sờ sờ cái mũi: "Tuy rằng......" . Ngôn Tình Hài
Anh không nói hết, nhưng trong lòng hai người đều hiểu rõ.
"Nhưng anh không làm cái chuyện thiếu đạo đức bắt cá hai tay đâu."
Lộ Vô Khả thay anh nói thêm: "Anh trêu hoa ghẹo nguyệt."
Thẩm Ngật Tây: "Chậc."
Anh dứt khoát lấy điện thoại trong túi ra, đưa cho cô.
Lộ Vô Khả: "Làm gì?"
Thẩm Ngật Tây cười: "Không phải nói anh trêu hoa ghẹo nguyệt à?"
"Kiểm tra đi, anh xem thử em có tìm được bông hoa nào không."
Lộ Vô Khả duỗi tay muốn đánh anh.
Thẩm Ngật Tây bắt được tay cô, thuận thế hôn xuống, vừa mạnh lại sâu.
Lộ Vô Khả không đẩy anh ra.
Tiếng nhạc trong phòng tập theo khe cửa loáng thoáng ùa vào.
Tay anh thò đi vào, phủ phía trên.
Lòng bàn tay nam sinh to rộng, khớp xương năm ngón tay rõ ràng.
Mạnh mẽ và mềm mại.
Lộ Vô Khả nắm chặt quần áo anh, tiếng cười Thẩm Ngật Tây tràn ra từ giữa môi với răng hai người họ.
Môi hai người như gần như xa dán lên nhau, anh nói: "Thả lỏng."
Lộ Vô Khả hôn lên.
Thẩm Ngật Tây đảo khách thành chủ.
Cuối cùng anh liếm môi cô, buông cô ra, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay đã cháy gần hết.
Thẩm Ngật Tây ngồi xổm xuống trước mặt cô, một cánh tay gác lên đùi.
Lộ Vô Khả còn chưa kịp biết được anh muốn làm gì thì tay anh đã nắm lấy đầu gối cô.
Một trận đau nhói, cô cắn môi dưới.
Thẩm Ngật Tây ngước mắt nhìn cô.
"Đã thành vậy còn thi múa với người ta?" Anh nói cô.
Cô nói: "Là cô ta khiêu khích em trước."
"Sau đó em liền cắn câu?" Mắt Thẩm Ngật Tây vẫn còn nhìn cô, "Lộ Vô Khả, sao bình thường anh không thấy em tranh đua háo thắng vậy nhỉ?"
Anh nhìn cô một hồi lâu: "Bởi vì anh sao?"
Khó có được một lần Lộ Vô Khả không phản bác lại.
Thẩm Ngật Tây bỗng nhiên cảm thấy mới vừa rồi hôn không đủ, anh nhẫn nhịn, kéo ống quần cô lên.
Lộ Vô Khả không cho anh xem: "Em về chườm đá một chút là được."
Cô phản ứng hơi kịch liệt, tựa hồ không muốn để cho người ta nhìn ra bí mật trên thân thể rách nát này.
Thẩm Ngật Tây giữ chặt tay cô đang muốn ngăn anh lại, kéo ống quần cô lên.
Chân phải trắng nõn đầu gối vừa đỏ vừa sưng.
Lộ Vô Khả hất tay anh ra, kéo ống quần xuống.
Lần này Thẩm Ngật Tây không cản cô nữa, anh quay đầu hít một hơi thật sâu, sau đó quay đầu lại: "Mỗi lần múa đều như vậy?"
Giọng nói Lộ Vô Khả có chút run rẩy, nói không phải, cô muốn đi xuống lầu.
Thẩm Ngật Tây đứng dậy bắt được cô, không để cô lảng tránh vấn đề: "Không thể khiêu vũ là bởi vì cái này sao?"
Bước chân Lộ Vô Khả dừng lại.
Ngoại trừ bà nội với Lộ Trí Viễn, đây là người thứ ba biết được nguyên nhân.
Chân phải Lộ Vô Khả đầu năm lớp 8 ấy chịu tổn thương, từ đó về sau cô không hề khiêu vũ, nguyên nhân ngoại trừ Chung Ánh Thục, chính là vấn đề trên người mình.
Chân cô không thể khiêu vũ được nữa.
Không có gì không thể nói, cô mở miệng: "Đúng vậy."
Lộ Vô Khả quay đầu nhìn anh, lời nói bình bình thản thản: "Bác sĩ nói em không thể khiêu vũ được nữa."
"Vì sao thành ra như vậy?"
Nhắc tới vấn đề này cô lại im lặng, trong ánh mắt nhìn anh có thêm nhiều điều khác.
Thẩm Ngật Tây còn chưa kịp hỏi cô cái gì, điện thoại Lộ Vô Khả reo lên.
Cô lấy điện thoại ra, là một dãy số điện thoại bàn xa lạ.
Thẩm Ngật Tây tay bỏ trong túi dựa vào tay vịn cầu thang, không quấy rầy cô.
Lộ Vô Khả nhấn nghe: "Xin chào."
Bên kia có âm thanh thực ồn ào, các loại âm thanh xen lẫn vào nhau.
Một giọng nữ nhanh nhưng không mất bình tĩnh truyền đến: "Xin chào, xin hỏi là người nhà Triệu Cẩm Quân phải không?"
Lộ Vô Khả không rõ nguyên do: "Đúng vậy."
"Đây là bệnh viên nhân dân thành phố, hiện tại Triệu Cẩm Quân đang ở phòng phẫu thuật, mời cô đến đây một chuyến."
Lộ Vô Khả sửng sốt, phản ứng lại hỏi: "Bà nội tôi làm sao vậy?"
Đây là lần đầu tiên Thẩm Ngật Tây thấy cô gấp như vậy.
Y tá đầu kia hẳn là rất bận, không nói nhiều với cô, chỉ bảo cô mau đến đi, thực mau cúp điện thoại.
Ống nghe truyền đến tiếng bíp, Lộ Vô Khả muốn chạy xuống dưới lầu, thậm chí quên luôn chân mình còn đang bị đau.
Thẩm Ngật Tây cản cô lại: "Không cần chân nữa à?"
Cầu thang trống trải, bên kia nói cái gì đều nghe được rõ.
Thẩm Ngật Tây dắt tay cô đi xuống dưới lầu: " Anh đưa em qua đó."