“Anh có nghĩ những gì vừa xảy ra là giấc mơ không?”
Lộ Lộ và Bảo trầm ngâm nhìn nhau, mơ hồ về chuyện lúc nãy mà không biết nên ứng xử thế nào. Họ vừa trông thấy Tinh Nhuệ, đã vậy sắp tới cái khúc nghe được lý do tại sao tên Phong lại bỏ học thì lại bị sự xuất hiện kỳ lạ của mấy thứ xung quanh đá động. Nếu được thì ai mà không mong đây là giấc mộng cơ chứ. Bờ mi của anh rũ xuống, đôi mắt dường như muốn nhắm nghiền lại, trầm giọng mà đáp.
“Anh không nghĩ đó là giấc mơ, nhưng còn Tinh Nhuệ thì…anh không chắc”
Cả hai tí thì quên việc giải cứu đồng đội liền chạy đi, cảnh vật chung quanh có cảm giác quen thuộc đến lạ. Giống như đã gặp ở đâu rồi nhưng lại không nhớ được.
…
Một căn nhà cao lớn cũ kĩ hiện ra trước mắt, quả đúng như những gì với lời đồn của người dân nơi đây. Họ nói đêm nào cũng thấy rêu xanh, đầu lâu, xương sọ, xương người treo lơ lửng trên không trung bên trong. Tiếng khóc oán than của người phụ nữ vang vọng xé toạc màn đêm yên tĩnh của cái tiết trời mùa đông. Chẳng ai biết lý do gì mà người đàn bà hận nơi này tới thấu xương như vậy, âm thanh khóc than ấy như đang oán trách tất cả mọi người rằng bắt đầu bằng câu hỏi “Tại sao?”.
Hai người bước vào trong, vừa đặt chân qua cánh cổng đã thấy có rất nhiều gã tay sai đứng chờ ở đó. Mặt tên nào cũng bặm trợn, nước da ngăm làm tô thêm nét nổi bật của những hình xăm. Nhưng thứ khiến cả hai đều chú ý là hình mặt trăng lưỡi liềm ở cổ tay, hầu như tên nào cũng có. Chúng nó mỗi thằng cầm cây gậy sắt đen trên tay, với kinh nghiệm làm cảnh sát mấy năm cả hai đều biết nếu trúng một đòn đó thì chỉ có nước đi gặp ông bà sớm. Một tên lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, có vẻ là kẻ đứng sau.
“Thưa lão đại, hai đứa nó tới rồi ạ”
Mặc dù đứng xa nhưng tai hai người vẫn rất thính, chỉ nghe thấy một âm thanh phà phà bên đó. Hình như là khói thuốc bốc ra từ miệng nhỉ? Đầu dây bên kia vừa cất giọng nói, cả hai đều rùng mình mà nổi da gà khắp người.
“Làm như kế hoạch, cử nó đến đây cho ta”
“Vâng thưa lão đại!”. truyen bac chien
Đó chẳng phải là phần mềm chỉnh giọng của tên Phong sao? Chả lẽ hai khứa đầu trâu mặt ngựa này vậy mà lại là đồng bọn để cùng thực hiện âm mưu chia rẽ cảnh sát? Đương bận bịu với suy nghĩ thì bị cắt ngang bởi tiếng động phía trước. Người đồng đội của họ bị trói chặt hai tay lại, cọng dây thừng siết tới nổi có thể thấy rõ vết hằn đỏ như máu ở cổ tay, mao mạch chỉ biết nổi lên mà kêu đau đớn. Hai tên dẫn cả hai ra mạnh tay đẩy người xuống, quỳ trên đống đất khô khóc. Khác lạ ở chỗ…tại sao chỉ có Tiểu Trương là quần áo bị nhem nhuốt bởi sình bùn, trông có thảm không cơ chứ. Còn Hiếu thì không một bụi bẩn nào bám lên áo quần, giống như được chăm sóc đặc biệt mà chẳng ai dám đụng vào…Những vết thương chi chít trên cơ thể, có vài chỗ còn đương rỉ máu không ngừng. Trong đôi mắt của Tiểu Trương dường như vô hồn, từng tia máu vằng lên nơi lòng trắng. Bảo nhẹ giọng lại, hỏi.
“Tụi tao phải làm gì thì bọn mày mới thả họ ra?”
Hỏi thì hỏi cho có vậy thôi chứ nhìn vẻ mặt của tụi nó thì còn lâu mới toàn mạng ra khỏi đây. Lộ Lộ mọi ngày hay cáu gắt mà hôm nay cũng sợ đến mềm nhũn chân. Tuy cô nhát nhưng không có nghĩa là sẽ bỏ mặc bạn bè. Một tên lên tiếng đáp lại nhưng lại là người khác không phải Bảo.
“Mày đi theo tao, lão đại muốn gặp, còn thằng kia thì ở lại, nếu thấy nó có động thủ thì cứ thẳng tay mà giết”
“Rõ!”
Đồng loạt âm thanh hô to vang lên, cả hai đang ngơ ngác chưa kịp định hình thì Lộ Lộ đã bị tên phía sau mình đẩy người về phía tên đứng trước. Hắn dùng đôi tay thô ráp của mình ghì chặt lên vai cô, có hơi đè nặng xuống. Lời nói và ánh mắt đều chất chứa sự đe dọa, gằng giọng nói.
“Một đứa con gái như mày mà bỏ chạy khỏi đây, tao không nghĩ tính mạng của bạn bè mày an bình đâu, hiểu rồi chứ?”
Cô khẽ gật đầu, gã thấy vậy liền bỏ tay xuống đi theo sau Lộ Lộ. Vì sự an nguy của tất cả phải bắt buộc đi theo. Ba người con trai hướng ánh mắt bất lực nhìn cô, chưa bao giờ họ thấy mình vô dụng như lúc này. Ngộ nhỡ có chuyện gì thì sao? Thì bản thân mình hối hận cả đời chứ gì nữa. Hiếu chuyển cái nhìn sang Bảo, anh thừa biết bạn mình đã yêu thầm Lộ Lộ từ rất lâu mà nở một nụ cười lạnh, thầm nghĩ.
“Cầu mong mọi thứ sẽ tốt hơn chứ? Đừng tệ thêm đi…”
…
“Nó đến rồi thưa lão đại”
“Được rồi, ngươi lui đi”
Căn phòng sang trọng với những thứ đồ đắt giá được bày ra trước mắt. Đa số chỉ toàn sách là sách chứ không có gì đặc biệt cả. Tên đàn em sau khi nghe khẩu lệnh liền đóng cửa lại để không gian riêng tư cho cả hai. Kẻ ngồi trên chiếc ghế màu kem bắt đầu xoay từ từ lại. Dung nhan ấy khiến trái tim Lộ Lộ quặn thắt, đau đớn đến độ không thở được. Đôi mắt cô mở trân trân ra, mặt cắt như chẳng còn giọt máu. Miệng lẩm bẩm liên tục từ “Không thể nào”…