Thời gian trường tồn của chúng ta đôi khi sẽ vướng phải sai lầm mà có cả đời cũng không rửa sạch được. Đời người mà, ai cũng sẽ có một cơ hội cả, nhưng nó có xứng đáng để bạn được nhận hay không và bạn có thật sự hối lỗi chưa thì đấy là do bản thân quyết định.
“Nếu tao muốn giết chết bản thân, tao phải làm gì?”
Lúc này hai người bị sốc trước câu hỏi của người trước mặt. Những cọng tơ máu dần nổi lên trong mắt, Hiếu thấy rõ đôi bàn tay của Tiểu Trương đang siết chặt lại, rất muốn đánh cái tên này.
“Thục Phong?”
Môi Hiếu khẽ run lên, bất giác lạnh người trước vẻ mặt bất cần đời của Phong, trông hắn như…không ăn không uống, không ngủ nhiều ngày, xanh xao, mạch mao nổi lên tới đáng sợ…
“Thằng chó! Em gái tao chết rồi, mày quay về chỉ tổ gây rắc rối!!”
Tiểu Trương định đánh cho tên đó một trận nhưng có vẻ hắn cũng không muốn phản kháng. Đôi mắt đục ngầu như đang muốn nói rằng sẽ chịu trách nhiệm cho những việc mình đã làm. Bây giờ Phong có đền bao nhiêu cái mạng đi chăng nữa thì Tinh Nhuệ cũng đã không còn rồi nên anh có giết chả được lợi ích gì. Nhưng thật muốn xé nát cơ thể đó ra thành từng mảnh rồi vứt cho cẩu gặm. Hiếu thấy tình hình không ổn liền lôi còng tay ra. Đối với một tên tội phạm thì việc đến trước mặt cảnh sát phát ngôn như vậy, chứng tỏ là đang định đầu thú. Cả hai áp giải hắn về sở cảnh sát vì hôm nay đội của họ trực ca đêm mà.
…
“Cái…đùa à?”
Cả văn phòng như bị sốc khi tận mắt chứng kiến hai vị cảnh sát trẻ bắt tên sát nhân hàng loạt này về. Linh không tin còn nghĩ do áp lực công việc nên sinh ra ảo giác, Bảo đi lại tặng hắn một cú trời giáng. Gương mặt Phong ửng đỏ một bên má, nhìn thôi cũng biết là nó chuẩn bị sưng tấy lên rồi. Định trút hết bao nỗi phẫn nộ giúp người dân, sự mất mát, đau thương và cả cái chết của Nhuệ, anh rất muốn đập nát khuôn mặt hắn ra…
Đội trưởng vào can ngăn, chính anh sẽ thẩm vấn Phong vì sợ để chuyện này cho ba tên tiểu tử, hắn không còn miếng thịt nào mất.
…
“Mày đến đây để bị bắt hay cảm thấy tội lỗi?”
Không chỉ những người ngoài kia tức giận, kể cả Linh cũng muốn đập hắn cho hả giận nhưng vẫn là cố ngồi yên thẩm vấn. Bỗng chợt…hai hàng lệ rơi lã chã xuống dưới không ngừng, hắn khóc? Là khóc sao? Anh không nhìn nhầm chứ, không ngờ Phong cũng có ngày hôm nay. Tên đấy vừa nói vừa khóc, không ngừng xin lỗi, ân hận về những việc mình đã làm. Anh nhớ lại những vụ án mà tên này gây ra, trong quá khứ hắn đã sát hại bao nhiêu người để rồi thành kẻ xấu trong mắt nhân dân. Liệu đây có phải là lời thú tội từ Phong trước mũi dao.
Ai cũng có một tâm hồn trong sáng nhưng nếu được nuôi dạy trong môi trường khắc nghiệt sẽ sản sinh ra tính cách bất ổn. Con người là sinh vật khó hiểu, tụi mình…là những đứa nhóc ngốc nghếch thích hơn thua. Mình vội phán xét, có vài câu nói khiến đối phương đau thêm trăm lần. Mình cạn nghĩ đến nỗi việc kết thúc một cuộc đời của ai đó nó lại giúp ta có thêm kẻ thù. Tội nghiệp tất cả các kí ức bỗng tan nát, chẳng còn gì ngoài những mảnh vỡ đến bây giờ mới dám góp nhặt từng chút.
“Tụi tao vẫn là những đứa trẻ đang bắt buộc phải trưởng thành, mày cũng không ngoại lệ, vậy tại sao lại giết em ấy? Cô gái nhỏ đó chưa đủ tội nghiệp hay gì? Mày mở miệng đi, sao lại không nói gì hết vậy!?”
Hắn tiếp lời, giọng nói nghẹn ngào, nức nở như một đứa con nít.
“Tôi muốn xin lỗi với những thứ đáng ghét tôi đã mang lại…Tôi thật sự không giết Nhuệ, có kẻ đứng sau sai khiến, một phần do hận gia đình em tới thấu xương vì vụ hỏa hoạn năm đó…!”
Kể ra hắn cũng đáng thương, nhưng tại sao lại áp đặt một quả bom tiêu cực quá lớn lên đôi vai gầy gò của cô cơ chứ? Kiềm nén cơn tức, giận dữ mất khôn, đúng vậy. Trẻ con biết đau mà, rồi cũng đến một ngày chúng phải thú tội thôi. Sau tất cả trận thắng, bản thân Phong còn có nhiều vết thương đã lâu nó vẫn chưa lành lặn. Lần này, hắn thua rồi, không còn đường lui nữa.
“Vậy mày hãy nói cho tao biết, kẻ chủ mưu là ai?”
Hắn ngập ngừng nhưng rồi cũng nói ra, cái tên này Linh nghe xong bị đứng hình ngay tại chỗ. Không ngờ đồng nghiệp bao năm qua lại là kẻ sát hại Nhuệ, vì sao anh không nhận ra sớm hơn? Nếu như thế cô sẽ không chết, sẽ không rời xa thế gian này. Đôi mắt ngấn đầy giọt lệ đau khổ ngập tràn cả con ngươi.
“Lệ Duy Đạt…”
Bóng dáng ai đó trông khá thần bí ở bên ngoài nghe lén được hết mọi cuộc trò chuyện. Lúc này Linh cảm thấy có điều không lành liền tung cửa cái đùng rồi chạy ra.
“Tiểu Trương, Trọng Hiếu!!”
Anh ngạc nhiên khi thấy một đám người đến bắt cả hai đi. Dù có gào họng kêu lớn nhường nào hai người cũng không tỉnh dậy, hình như là bị chuốc thuốc mê rồi. Linh chạy đến ô tô của mình, lái đi rồi gấp rút đuổi theo. Cố gắng bám sát, bọn chúng nhận ra mình đã bị phát hiện liền tăng tốc, lạng lách và bo cua hết mức. Nhưng tụi nó nghĩ mình là ai? Cũng chỉ thuộc hàng tép riu mà lại đi thách thức với Hữu Linh, người đã có kinh nghiệm bao nhiêu năm trong nghề. Cuộc rượt đuổi vẫn diễn ra, không ai chịu dừng lại, đội trưởng vì cứu đồng đội của mình không ngừng đạp ga lao thẳng về phía trước chặn đầu xe lại. Tụi nó biết mình đánh không lại nên chơi bẩn, dí súng vào đầu của cả hai rồi bảo Linh đi theo đến một đoạn đường vắng vẻ không có ai. Biết đây là bẫy cơ mà sự an toàn của hai người họ là trên hết nên anh đành ngoan ngoãn đi theo.
Khi tới nơi thích hợp, tụi nó để một tên canh giữ con tin rồi cả đám cùng lao lên đánh anh để dồn ép. Nhưng chỉ với vài đường cơ bản Linh đã hạ gục được bọn lau la này. Một tên bất ngờ rút súng ra bắn hai viên liên tiếp vào đội trưởng, bất ngờ nên không né kịp. Đây là loại đạn gì mà bén thế này, những hạt mưa bắt đầu rơi tí tách, anh cũng ngã khụy xuống với dòng máu đã hòa quyện vào nước mưa, cuốn trôi đi tất cả. Anh bất lực nhìn đồng đội của mình bị bắt đi mà không thể làm gì, từ từ và từ từ xa dần, hình bóng biến mất cũng là lúc anh không còn động tĩnh gì nữa, hoàn toàn gục ngã…