“Không tìm được là sao?!”
Tiểu Trương tức giận quát lớn, cậu thẳng tay đập bể ly nước mình đang cầm ngay trước mặt đội trưởng. Cả đội cứu hộ nhiều người như thế mà không tìm được một cô gái là sao? Vô dụng!
“Có nhiêu đồ mày đập hết đi!”
Đội trưởng không chịu nổi nữa quát lớn.
“Bình tĩnh đi Tiểu Trương, con bé đó làm mày lo vậy sao?”
Hiếu thấy thế cũng bất lực nhưng không dám vô can ngăn, sợ anh đập luôn mình.
Bảo đặt tay lên vai cậu xoa xoa trấn an, bây giờ trông Tiểu Trương chả khác gì con quái thú điên dại khi mất đi một thứ gì đó. Cả gian phòng đang rơi vào không khí ảm đạm thì âm thanh của điện thoại vang lên. Hiếu chậm rãi đi lại bắt máy, cảm thấy có điều chẳng lành.
“Alo?”
“Cậu Hiếu, là tôi đây”
“Lão Dương, sao thế ạ?”
Cả bọn nghe thấy bác sĩ gọi đến liền ra hiệu cho cậu bật loa ngoài. Nhưng họ thường gọi ông là lão Dương cơ, vì sao á? Vì lão mới có 37 tuổi mà tính tình như ông cụ non vậy. Mang theo hơi trầm ấm, lão nói tiếp.
“Đội cứu hộ đã tìm thấy thi thể nữ trôi dạt trên sông. Khi vớt lên thì theo như thông tin có được, nữ sinh này cao khoảng mét 53 nặng 35kg, có tên chữ cái đầu là N. Nghe nói tổ trọng án của các cậu đã điều đội cứu hộ này đến vậy chắc nó có liên quan đến vụ án nhỉ? Mau đến đây nhận diện đi”
Bọn họ nghe những gì lão Dương cung cấp liền tức tốc đến bệnh viện. Tiểu Trương chở Hiếu và Bảo phóng đi như bay, gấp gáp tới nổi còn không thắt dây an toàn, tay cậu cầm vô lăng không ngừng lạng qua lạng lại khiến cả hai người ngồi trên xe tái xanh mặt.
“B-biết...vậy...nãy đi chung với đội trưởng rồi”
“Chạy từ từ thôi thấy ghê quáaaa”
Phía sau là xe của Linh, anh với Lộ Lộ đi chung mà cứ dán mắt vào chiếc xe phía trước để canh chừng, sợ ba tên tiểu tử thối này gây ra tai nạn thì toang.
“Mẹ kiếp, thằng này bình thường làm đếch gì chạy nhanh vậy đâu mà nay phóng như bị chó dí thế!”
- Tại bệnh viện Tư Hàn -
Khi tới nơi mọi người lật đật chạy vào nhưng vừa tới cổng đã thấy lão Dương ở đó đứng chờ sẵn.
“Từ đồn cảnh sát đến đây ít nhất cũng 30 phút, sao mới có một nửa thời gian đã đến thế này?
“Ông hỏi Tiểu Trương kìa, nó lao đi như con ngựa non háu đá ấy”
“Con bé đó rất quan trọng với con nhỉ?”
“Nhóc đó đâu?”
Tiểu Trương dùng giọng điệu cọc lóc, mọi ngày cậu hòa đồng bao nhiêu mà nay lại có thái độ quá khích như thế. Lão Dương dẫn mọi người vào căn phòng chứa xác. Nơi đây có rất nhiều thi thể được chứa trong cái lạnh của phòng xác. Lão dẫn cả đám đến gần một chiếc giường, Linh với tư cách đội trưởng chầm chậm vén tấm màn ra.
!!
Lộ Lộ sốc không đứng vững, cô xém ngã cũng may là có Linh đỡ. Hiếu với Bảo khi nhìn thấy thi thể trước mắt liền bất giác quay qua nhìn Tiểu Trương. Cả hai đột nhiên lạnh sóng lưng khi thấy được sự vô hồn trong đôi mắt của cậu bạn mình.
“Tiểu Trương...mày b-”
Hiếu đặt tay lên vai Tiểu Trương nhưng bị anh gạt ra, lão Dương thấy vậy liền lắc đầu nói.
“Theo kết quả giám định bên phía pháp y thì nạn nhân không hề tự tử mà đã có kẻ sát hại trước đó. Nhưng trên cơ thể không có bất cứ dấu hiệu gì của vết mổ xẻ cả”
Tiểu Trương giật mình, anh hoài nghi cực kỳ, lúc đó rõ ràng là đâu có thấy ai ngoài anh và Nhuệ đâu. Chính mắt anh cũng chứng kiến cảnh tượng cô tự gieo mình xuống dòng sông ấy mà...nhớ lại thì bỗng có một suy nghĩ trong đầu chạy ngang...
“Khoan đã, có khi nào là hai hung thủ khác nhau không nhỉ? ”
Không có vết gì trên cơ thể chứng tỏ tên hung thủ này rất rành về y học. Nhưng anh lại liên tưởng đến các vị bác sĩ pháp y lập tức chạy ra ngoài lấy xe đi một mình.
......................
“Ủa Khánh, nay anh đến đây lấy gì à?”
“Cho tôi gặp đội pháp y số 23”
“À được ạ”
Cô nhân viên bấm gọi, không để Tiểu Trương chờ lâu một lát sau cả đội đã đến để gặp mặt.
“Có chuyện gì mà trông cậu vội vã thế?”
Tên: Cao Thanh Liên
Tuổi: 20
Tiểu Trương liếc nhìn hai vị bác sĩ pháp y nam kia với đôi mắt sắc bén. Nhưng trong con ngươi vẫn có sự nghi ngờ, anh không chắc suy đoán của mình có đúng hay không.
“Ân với Đạt, hai người thuận tay trái đúng không?”
Đạt gật đầu xác nhận.
“Đúng rồi, sao vậy?”
Tên: Lệ Duy Đạt
Tên: 20
“Hơ hơ, làm gì sồn sồn lên như có người chết thế?”
Tên: Đinh Nghĩa Ân
Tuổi: 25
Lời nói vừa thốt ra cậu liền siết chặt tay kìm chế cơn giận lại. Tiểu Trương nói đôi câu thì nhân lúc bọn họ không chú ý liền lấy một hai mảnh giấy giấy A4 nhỏ, mỏng để in dấu vân tay của Đạt và Ân vì hai người đang là nghi phạm tình nghi số một trong lòng cậu.
Chuẩn bị ra về, cậu bỗng để ý đôi giày của Đạt có chút khác lạ.