Hạ Phàm Là Yêu Hay Giết?

Chương 1: Quá khứ




Xin chào, tôi là Sở Tinh Nhuệ, hiện tại đã 13 tuổi. Từ nhỏ tôi cũng như bao đứa trẻ khác, được sinh ra với cơ thể lành lặn có ba mẹ đủ đầy. Thế nhưng các bạn có muốn biết tôi có hạnh phúc trong chính gia đình của mình không nhỉ? Nếu muốn thì cùng xem một chút về quá khứ của tôi nhé!.

...----------------...

• Bốn tuổi •

“Mày nhai lẹ coi, lần nào ăn cơm cũng ba - bốn tiếng, mày có răng chứ đâu phải không có răng đâu!?”

Tinh Nhuệ cố gắng nuốt cơm trong miệng xuống, nhưng từ bé cô đã bị chứng khó ăn, khó tiêu nên ăn gì cũng nôn ra hết. Trước sự giận dữ của mẹ cô càng sợ hãi, lần ăn cơm nào cũng đầy nước mắt. Ba cô thường xuyên đi làm mà không ở nhà nên việc Nhuệ bị đánh hàng ngày là việc như cơm bữa.

“Con nhỏ này-!”

Mẹ cô không chịu được, mất kiên nhẫn, mở to miệng Nhuệ ra đổ hết bát cơm còn dở vào rồi đi rửa bát. Cô vừa khóc vừa cố nhai vì biết rằng nếu bản thân nôn ra mẹ sẽ đánh cho chết.

...----------------...

“Chị tới chơi hả?”.

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

“Ừ, con bé Nhuệ đâu?”

“Nó đang rửa mặt á, lát ra liền à, chị ngồi đi em đi lấy nước”

“Thôi được rồi”

Người dì đã lâu không gặp hôm nay lại ghé đây chơi, với cương vị là khách nên có chút ngại ngùng.

“Không sao đâu chị ngồi đó đi”

Mẹ cô xua tay, mỉm cười dịu dàng, Nhuệ bước ra nhìn thấy người dì luôn yêu thương mình liền chạy đến ôm chặt.

“Con chào dì ạ!”



Dì cô mỉm cười, tay đặt lên đầu xoa xoa, có thể mà nói trong dòng họ chỉ có dì là tốt với cô.

“Nhuệ Nhuệ dạo này khỏe không, càng ngày càng xinh gái ra ha”

“Hì hì vẫn khỏe ạ, cháu gái của dì tất nhiên là phải xinh rồi”

Cô vừa nói vừa có chút tự hào mà đôi mắt có hơi giương lên. Mẹ cô từ trong bếp nói vọng ra.

“Tinh Nhuệ, mang nước ra cho dì uống đi”

“Dạ”

Khi Nhuệ đang mang nước ra, không cẩn thận trượt chân trên đống xà bông khi mẹ cô đang giặt đồ. Ly nước đổ vỡ, dì sợ cô bị thương định chạy lại thì có điện thoại. Hóa ra là người chú báo anh họ của Nhuệ đã nhập viện. Con rồng thì cháu tiên, tất nhiên dì cô chào hỏi rồi chạy thẳng một mạch về.

Hốc mắt của Nhuệ bắt đầu ửng đỏ, nhìn người mẹ đang nghiến răng của mình. Cô tính chạy đi thì bị mẹ túm tóc và quật xuống. Sau đó đè đầu Nhuệ vào thùng nước lên xuống khiến cô thở không nổi.

• Năm tuổi •

Lúc ấy xóm của cô rất vui vẻ, cô hay ngồi trước khung cửa sau nhà, để bàn ở đó và học trước kiến thức lớp một. Vài đứa bạn hàng xóm thường xuyên rủ đi chơi nhưng đáp lại luôn là câu từ chối.

“Ê, đi chơi không?”

“Thôi Hân đi đi, tớ bận học bài rồi”

“Vậy thôi, lần sau tớ không rủ cậu nữa, có bao giờ cậu đi đâu mà”

Nhuệ trầm mặt, đứa trẻ nào mà không muốn được đi chơi chứ? Chỉ là trong lòng nó vẫn đang sợ hãi thứ gì đó thôi.

Mẹ Nhuệ bước ra.

”Tao mới mua mấy bộ sách tiếng anh nâng cao đấy, liệu hồn mà học đi mai tao kiểm”

“Vâng ạ...”



Và thời gian cứ thế trôi đưa, những vết bầm tím trên cơ thể Nhuệ ngày càng nhiều vì bị đánh đập. Thế mà người bố của cô chẳng nhận ra, rồi lúc ấy mẹ cũng đã hạ sinh một em bé. Sau này em ấy là em trai của cô, cơ mà không biết đó là món quà quý giá trời ban hay chào đón em ấy đến với thế giới này là gây thêm rắc rối cho cô nữa. Tình yêu thương của mẹ lúc nào cũng đặt hết lên em. Cũng may là còn có bố thương cô nên cũng không gọi là thiệt thòi mấy đâu. Chỉ nghĩ đơn giản em còn nhỏ nên cần được yêu thương và nhường nhịn hơn, với cương vị của một người chị cô không được phép ganh tị.

• Chín tuổi •

Do từ nhỏ đã được mẹ cho học trước nên Nhuệ học rất giỏi. Năm nào cũng đứng nhất trường với các giải thưởng cuộc thi khác nhau. Nhưng cô không bao giờ được tổ chức sinh nhật, chỉ có em trai là được mẹ chăm chút chu đáo mỗi khi em bước sang tuổi mới thôi. Cứ có cảm giác bản thân cô vốn không tồn tại trong cái gia đình này vậy.

• Mười tuổi •

Khi lên mười, gia đình không còn nghèo nàn mà trở nên khấm khá hơn. Thuận tiện cho công việc nên bố Nhuệ đã chuyển nhà sang nơi khác. Trước nhà cô chính là nhà hàng xóm, nhà đó cũng như nhà cô. Có điều hai đứa con là nữ và người vợ bệnh tật, chồng thì chỉ có nghề rửa xe nuôi sống gia đình. Tuy không giàu sang nhưng Tinh Nhuệ nhìn thôi cũng biết gia đình họ hạnh phúc nhường nào, nhiều lúc cô tự hỏi sao bản thân lại được sinh ra trên đời này vậy? Giá mà chết oách đi cho rồi.

Thật tình cờ cô con gái út của nhà họ là bạn cùng lớp với đứa em trai nhà cô. Con bé xinh xắn và dễ thương lắm, hệt như một búp bê được làm cẩn thận, nhóc ấy cũng hay sang nhà cô chơi vì là hàng xóm thân thiết. Nhưng một chuyện không hay đã ập đến.

Cô nhớ như in cái ngày mình đi học về thấy mẹ mặc đồ đen. Nhìn sang nhà cô bé ấy thì Nhuệ cũng biết được người vợ đã ra đi rồi. Họ tổ chức một tang lễ nho nhỏ ở nhà trước, thực hiện nghi thức tiễn người đi. Cô nhìn cũng bi thương, nghĩ là mẹ mình sang dự và phụ giúp nên cũng ngậm ngùi tự vào nhà dọn cơm ra ăn rồi rửa bát xong học bài kế tiếp là đi ngủ.

Một tuần sau, không hiểu sao kể từ ngày ấy mẹ cô thường xuyên đến đón muộn. Bình thường mười bảy giờ Nhuệ đã tan học mà lúc nào mười tám giờ thậm chí là mười chín giờ mẹ cô mới lai đến đón. Từ ngày bố làm ăn đi lên, gia đình khá giả mẹ lại bắt đầu ăn chơi, còn bố thì cờ bạc trong xóm xả stress. Đón cô đi học về mà không về nhà lại đi đến chỗ nhậu của mẹ làm tăng hai. Cô thấy ngoài trời đã tối đen như mực mà mẹ vẫn say xỉn đã lén lấy điện thoại mà gọi bố. Bố lập tức đi đến, cảnh tượng tiếp theo cô không nghĩ là vượt quá tầm kiểm soát. Bố Nhuệ đã thẳng tay tát mẹ rồi thấy cô khóc. Cảm giác phiền mà ném cô ngay xuống dòng nước đang chảy siết, vì nhà của bạn mẹ nằm ở khúc sông. Hôm đó lại là thủy triều dâng cao, cũng may trong số đó có một chú tỉnh táo đã cứu cô lên. Tất nhiên nước sâu như vậy sẽ có những con vật sinh sống. Cô bị một con gì đó cho ba cào ngay trên mắt, đau đớn quá mức mà ngất đi. Thế là cô đã phải khâu bốn mũi mới có thể nhìn thấy đường.

Một ngày nọ, Nhuệ phát hiện mẹ ngoại tình với chú hàng xóm đã mất vợ. Hoang mang mà không thể tin, cô biết mẹ đã làm ra chuyện sai trái mà không dám nói với bố. Nhưng nghĩ lại, hắn ta có bố mẹ giàu nên mới đi dụ dỗ mẹ cô. Nhuệ quyết định đi nói với bố nhưng bố cô không tin. Một thời gian sau tầm khoảng học kì hai khi mà bố mẹ cô có những cuộc cãi vã ngày càng nhiều. Giấu cũng chả có ích gì nhưng bố cô cũng biết chuyện mẹ gian díu với người khác liền thẳng tay ly hôn. Ngày ra tòa, lòng ngực cô đau như cắt khi nghe câu...

“Con muốn theo ai?”

Em trai cô cứ khóc ré lên vì không muốn xa ai cả, hôm đấy bà ngoại cũng đến để an ủi hai đứa cháu của mình. Em trai vì thương mẹ nên đã chọn lựa bà ấy, còn cô muốn yên bình đã đi theo bố về nội sống.

Những ngày tháng sau đó mẹ cứ tới làm phiền cô khuyên cô đi theo mẹ. Nhìn vậy chứ bà ấy chả nỡ xa con ruột của mình. Nhuệ hận mẹ mình đến thấu xương, kiên quyết cự tuyệt tình mẫu tử. Trong khoảng thời gian ấy cô chưa bao giờ là ổn cả. Cho tới khi lên mười một cô cảm thấy bản thân đã ổn hơn, vẫn giữ số liên lạc của mẹ, mẹ Nhuệ vẫn thường hay gọi về hỏi thăm nhưng cô không quan tâm vì cái bà ta hỏi là tiền chứ không phải tình.

• Mười hai tuổi •

Lúc này em trai cô được bố đón về, cô khá bất ngờ liền hỏi lý do. Biết được thời gian bên mẹ, mẹ chỉ thương con của nhân tình, cho ăn sơn hào hải vị săn sóc từng chút một. Còn em trai cô phải ăn mì gói sống qua ngày, em bật khóc lên vì tủi thân. Thế là em về sống với nhà nội, mọi thứ sẽ rất bình thường nhưng lúc này mọi chuyện mới thật sự bắt đầu.

Kể từ ngày em về bố cô đã thiên vị em về mọi thứ, cô tự hỏi bản thân xứng đáng bị đối xử thế sao? Bây giờ trông bố chả khác gì mẹ của năm ấy, à không, phải nói là giống y đúc. Tinh Nhuệ lúc nào cũng bị đánh, không những vậy cũng bị chính ông bà của mình ghét ra mặt chỉ vì nhìn những cử chỉ giống mẹ của mình. Nhưng khuôn mặt cô giống bố nên ông bà cũng không quan tâm mấy.

Cô bị trầm cảm suốt năm lớp sáu, stress và áp lực tuổi dậy thì, gia đình khiến cô trở nên dễ cáu gắt. Tinh Nhuệ bị bố đánh mắng hay chửi đều phản kháng lại. Lúc ấy cô chỉ muốn bản thân mau chết đi chứ sống thì có nghĩa lý gì. Nhưng không hiểu sao...mỗi lần cô định rạch cổ tay thì bị ngăn lại. Tựa như có ai đang nắm lấy bàn tay của cô không cho cô kết thúc sinh mạng bản thân. Tối đến cô lại luôn mơ thấy một người con trai có đôi cánh trắng. Từ đầu đến chân chỉ toàn là trắng, cứ như cô được diện kiến thiên sứ vậy...

Sau này Tinh Nhuệ đã không còn bận tâm về chuyện gì. Nhưng lâu lâu quá khứ vẫn ám ảnh, bám lấy cô không buông...