Hạ Nhớ Mười Năm

Chương 30: Anh quát em




Một bóng dáng cao lớn xuất hiện phía sau lưng tôi, hơi thở rất gần, anh cúi người xuống, ghé sát bên tai tôi, gương mặt điển trai đang nở nụ cười:

“Có cần anh giúp không?”

“Cho em xin ít ý tưởng đi.”

“Sao em không thử làm trên một chiếc thuyền gỗ nhỏ, trang trí thêm hoa, kết hợp cành thuỷ trúc mang ý nghĩa vững chắc, giống như trụ cột, cành hoa ly bên cạnh nhẹ nhàng quý phái, hoa cúc baby biểu tượng cho đám học sinh tụi em, thêm cả hoa hồng nữa, anh nghĩ sẽ rất hợp, em thử đi.”

Tôi thấy ý tưởng khá hợp lý nên bắt tay vào làm. Chạy lên trên tầng lấy chiếc thuyền gỗ bố để ở đó rất lâu rồi. Sau một tiếng cuối cùng cũng đã làm xong. Tôi quay lại nhìn anh chân anh vắt chéo, vừa xem phim, vừa cười, tay phải cầm cốc nước, tay trái cầm đĩa hoa quả, tôi nhìn mà tức thật chứ.

“Anh, em cắm xong rồi, anh qua xem thử đi.”

Anh vươn vai, thả lỏng cơ thể, ngẩng đầu lên đưa mắt về phía tôi, anh đứng dậy bước về phía nhà bếp. Ngắm giỏ hoa một chút, cuối cùng cũng lên tiếng:

“Tỉ lệ hơi bị lệch, hoa này nên để sát vào thì đẹp hơn.”

Tôi không nghĩ một chi tiết nhỏ như vậy mà anh cũng nhìn ra được.

“Đẹp rồi.” Anh lấy cành hoa đó chỉnh lại một chút, cân đối hơn, đẹp hơn, đúng là người có thẩm mỹ cao mà.

“Anh, em hỏi anh nhé, anh thích hoa gì?”

“Hoa Arborvtae.”

“Tại sao?”

“Nó tượng trưng cho một tình yêu không đổi theo thời gian, dù trước đây, bây giờ, hay sau này đều như vậy.”

“Dạ.”

“Còn em thì sao? Em thích hoa gì?”

“Em thích hoa linh lan.”

“Ồ, anh hiểu rồi.”

“Dạ?”

“À không có gì. Ngày cưới của chúng ta sẽ có rất nhiều hoa linh lan.” Anh nhìn tôi cười và nói.

“Anh bị điên à?”

“Dạo này học hành sao rồi?” Tránh cuộc cãi vã xảy ra, anh chuyển chủ đề khác.

Hơn một tháng qua, anh bận việc học ở trên trường nên hai anh em ít khi nhắn tin lắm, cuối tuần anh cũng không về nhà nên không gặp được, thỉnh thoảng có bài khó thì tôi nhắn tin cho anh thôi.



“Bài tập nhiều lắm, ngày nào em cũng làm cả đống bài đây này.” Tôi bắt đầu than thở với anh. “Tháng trước em còn trực nhật cả tháng ấy.”

“Ai kêu đi đánh nhau, trực nhật là còn nhẹ đấy.” Tưởng đâu nói ra sẽ được anh an ủi ai ngờ bị anh chọc cho.

“Nhưng mà, em được vào đội tuyển học sinh giỏi Toán rồi.”

“Anh cũng không bất ngờ lắm, Khả Tiên của anh giỏi mà.” Anh nở nụ cười đầy kiêu hãnh.

“Không phải của anh đâu.”

“Vậy của ai? Huy Anh à?” Hôm nay anh giỡn mặt thật chứ.

Vừa nãy khoe với anh, tôi đã cố tránh tên Huy Anh đi rồi vậy mà bây giờ tự anh nói ra tên này, không biết anh tính làm gì nữa, hay lại rảnh quá không có việc gì nên định dỗi, làm nũng với tôi.

“Của bố mẹ em.”

Anh nhìn tôi cười hài lòng với câu trả lời vừa rồi.

Hai anh em đang chọc nhau thì bố mẹ tôi đi làm về, anh chỉnh lại quần áo chào bố mẹ tôi.

“Cháu chào cô chú.”

“Anh Đạt hôm nay được nghỉ à?” Mẹ tôi vừa nhìn thấy anh Đạt, miệng cười không ngớt, vui sướng đi lại chỗ anh.

“Dạ nay con được nghỉ nên qua thăm cô chú.”

“Qua thăm cô chú hay qua với Khả Tiên.” Mẹ tôi đẩy thuyền bất chấp không suy nghĩ gì đến tôi.

“Cả hai ạ.”

“Vậy tối nay ở lại nhà cô chú ăn cơm nhé.”

Anh đánh mắt qua nhìn tôi giống như đang muốn hỏi: “Em có muốn anh ở lại ăn tối cùng gia đình em không?”

“Anh ở lại đi, tối nay em nấu cơm để cảm ơn anh đã giúp em tìm ra ý tưởng và chở em đi mua hoa.”

Tôi lên tiếng mời, ánh mắt anh Đạt sáng rực lên, tất nhiên là vui vẻ đồng ý rồi, làm gì có lý do gì mà từ chối cơ chứ.

Bố mẹ tôi lên trên nhà thay quần áo còn anh giúp tôi dọn dẹp đống lá và hoa vứt đi trên bàn. Tôi vào tủ lạnh xem có gì không thì thật không may đồ ăn vừa hết hôm qua.

“Anh ở nhà nhé, em chạy qua siêu thị mua ít đồ.”

“Anh đi cùng em.”

Tôi khoác áo cùng anh bước ra ngoài.

Nhà tôi khá gần siêu thị nên thay vì ngồi chiếc xe ô tô của anh phải xuống hầm để cất nên tôi quyết định đi bộ. Đường đã bắt đầu tối, đèn trên đường cũng bắt đầu được bật, có rất nhiều hàng quán mở ra.

“Đi bên trong.”

Mặc dù bị anh kéo vào bên trong mấy lần, tôi vẫn quen cái thói đi bên ngoài. Hai anh em đang đi trên đường thì một chiếc xe máy chạy qua, anh vội vàng nắm lấy cổ tay kéo tôi vào lòng, cánh tay anh ôm chặt lấy eo tôi, tôi sợ hết hồn. Tôi ngước lên vô tình bắt gặp ánh mắt đen nháy, đang tức giận nhìn chằm chằm mình, tôi thấy rõ vẻ mặt vừa bực bội, vừa lo lắng cho mình.

“Nhìn đủ chưa?” Anh bỏ tay ra khỏi eo tôi.

“Anh...” Tôi dùng giọng mềm mại, dịu dàng nhất có thể để nói chuyện với anh.



Anh tức giận đi trước không thèm để ý đến tôi. Biết mình bướng bỉnh không nghe lời, cũng không biết nên làm gì để cứu vãn tình thế này, tôi bắt đầu kéo tay áo anh lay qua lay lại.

“Em sai rồi, đừng giận nữa mà.”

“Em có biết lúc đấy nguy hiểm thế nào không? Nhỡ may em xảy ra chuyện gì thì sao?” Anh quay lại quát tôi, quát rất to khiến người đi đường cũng phải quay lại nhìn còn tôi chỉ biết cúi đầu, hai hàng lệ bắt đầu rơi. Thấy nước mắt tôi chảy, anh cúi đầu xuống lo lắng: “Anh xin lỗi, ngoan nào, đừng khóc, là anh sai.”

“Anh quát em.”

“Được rồi, anh không quát em nữa. Anh chỉ lo lắng cho em thôi.”

“Lần sau em không vậy nữa.” Tôi biết chiêu khóc này của mình có tác dụng làm anh hết giận rất nhanh, anh rất sợ tôi khóc nên mỗi lần tôi làm sai là tôi lại khóc.

“Ừ. Ngoan.”

Chúng tôi đi vào siêu thị, anh đi lại lấy chiếc xe đẩy, anh chọn đồ rất tuỳ ý, cứ đi thấy cái gì là lấy cái đó. Một xe toàn là đồ ăn vặt trong khi tôi đi mua đồ về nấu ăn mà.

“Anh, anh, đừng lấy nữa, em mua đồ nấu ăn chứ không phải mua đồ ăn vặt.”

“Anh mua tối ở nhà xem phim.”

Tôi không nghĩ anh lại có sở thích kỳ lạ vậy đó, bình thường chỉ có con gái mới hay ăn đồ ăn vặt chứ con trai đâu có mấy ai ăn đâu. Tôi bất lực nhìn anh lấy hết món này đến món khác.

Chúng tôi đi qua cửa hàng thịt, tôi quay qua hỏi anh:

“Anh muốn ăn gì để em mua.”

“Anh gì cũng được.”

“Vậy ăn thịt bò nhé.”

“Em thích là được.”

Tôi lấy khay thịt bò ở đó, đi mua thêm chút rau củ, một ít tôm để về làm nộm, chút hoa quả để tý mọi người ăn xong tráng miệng. Tôi lấy xong đồ của mình, anh vẫn lượn lờ đi kiếm đồ ăn vặt.

“Anh, chúng ta không mang xe đâu, mua nhiều thế này tý không xách được đâu.”

Cuối cùng anh cũng chịu dừng không mua nữa. Lúc ra thanh toán, tôi bỏ đồ lên trên bàn, anh đưa ví cho tôi rồi chạy đi đâu đó.

“Em thanh toán rồi đi ra ngoài đợi anh một chút, anh qua kia có chút việc. Mật khẩu thẻ là ngày chúng ta gặp nhau.”

Tôi mở ví ra đập vào mắt tôi là ảnh của tôi, tôi cũng không biết anh chụp lúc tôi đang học bài. Tôi thanh toán xong đẩy xe ra ngoài đứng đợi anh. Khoảng 15 phút sau, tôi thấy xe anh đậu ở trước mặt, hoá ra anh chạy về nhà lấy xe chỉ để chở đống đồ ăn vặt này về thôi sao? Tôi đưa đồ cho anh bỏ bào cốp xe.

“Lên đi.”

Tôi bước lên xe, ngồi vào bên tay lái phụ, đưa ví trả lại cho anh.

“Ảnh của em anh chụp khi nào vậy?”

“Vào lúc anh thấy em xinh.”

“Ảnh đó đâu có xinh, dìm em mà.”

“Dù xinh hay dìm thì khoảnh khắc đó với anh là duy nhất riêng anh, chỉ anh nhìn thấy được.”