Hạ Nhớ Mười Năm

Chương 15: Thành tích đáng nể




Ngày 25 tháng 6, tôi đến trường làm thủ tục nhập học. Nghỉ hè được đâu đó khoảng nửa tháng, giữa tháng 7, tôi nhận được thông báo lớp học.

Tôi đang ở trên phòng thay đồ, nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần tôi biết mẹ đang đi lên, một phút sau tiếng gõ cửa vang lên:

“Khả Tiên, dậy đi mẹ đưa con đến trường điểm danh.”

“Dạ, con dậy rồi, mẹ chờ con chút.”

“Nhanh lên nha, bố đang đợi con dưới nhà ăn sáng đó.”

“Vâng ạ. Con biết rồi, con xuống ngay đây.”

Tôi thay đồ xong, khoác Balô xuống nhà.

Bước đến phòng ăn dưới tầng một, bố tôi đã ngồi vào bàn ăn, ông mặc bộ vest sang trọng, thấy tiếng bước chân, bố tôi đứng lên kéo ghế:

“Khả Tiên ngồi xuống ăn cơm với bố nào, tý nữa bố đưa con tới trường nha.”

“Dạ. Nay bố không phải đi họp ạ?” Bố tôi là giám đốc của công ty Thịnh An nên rất bận, có những sáng bố về nhà ông không kịp ăn sáng đã phải đi làm rồi.

“Bố vào họp muộn cũng được, con cái quan trọng hơn.”

Bố đưa cho tôi một chiếc bánh sandwich, mẹ đi tới đưa tôi cốc sữa nóng, tôi nhận lấy ngoan ngoãn ăn hết chiếc bánh, uống hết ly sữa.

“Chuẩn bị xong hết đồ chưa con? Đừng để quên thứ gì nha.”

“Dạ con chuẩn bị xong hết rồi ạ.”

Cuộc sống gia đình tôi rất tốt, bố tôi yêu mẹ tôi lắm, chuyện gì cũng nghe theo bà hết. Bố tôi kể ngày xưa mẹ xinh đẹp lắm, thành tích học tập cực kỳ tốt, có nhiều người theo đuổi nhưng bố tôi lại “đầu hàng“. Ăn uống xong xuôi mẹ tôi dọn dẹp phòng bếp, bố tôi chở tôi đến trường trước khi đi mẹ tôi còn dành cho bố tôi một cái ôm thắm thiết, một nụ hôn ngọt ngào. Tôi đoán được đây là những cử chỉ quen thuộc mà họ dành cho nhau suốt 20 năm qua.

Nhà tôi cách trường cũng hơi xa, đi xe ô tô mất khoảng 15 phút chưa kể vào những giờ cao điểm bị tắc đường. Đến cổng trường, tôi khoác Balô tạm biệt bố.

“Tối bố về sớm đón con nha.”

“Nếu bố bận thì không cần đón con đâu ạ, con tự bắt xe về được.”

Tôi định đi vào trường thì vừa đúng lúc Huy Anh cũng được mẹ chở đến, tôi lễ phép cúi chào.



“Cháu chào cô ạ.”

“Hai đứa cố gắng nhé.”

Cuối cùng sau bao nhiêu năm cố gắng tôi đã đặt chân đến trường chuyên Lê Hồng Phong. Ngôi trường được mệnh danh là trường trọng điểm khu vực miền Bắc với tỷ lệ đỗ vào các trường đại học gần như 100%, giáo viên giảng dạy rất chất lượng, cơ sở vật chất rất tốt.

Tôi và Huy Anh khoác Balô đi vào bên trong. Khác với hôm bọn tôi thi, hai bên bảng xanh lớn ở hai bên lối vào đã được trang trí rất tỉ mỉ, từng dòng chữ được viết nắn nót rất đẹp. Phía trong sân có mấy cây bằng lăng đang nở hoa, có sân cầu lông, bóng rổ. Tôi với Huy Anh lại học chung một lớp. Chúng tôi được vào lớp 10 Toán 1, bước vào phòng học khá yên tĩnh, có một vài bạn quen nhau nên nói chuyện với nhau, ở bên trong còn mấy chỗ trống, tôi với Huy Anh đi lại đó ngồi.

Một lúc sau, một cô giáo trẻ bước vào lớp chúng tôi, cô mỉm cười, lấy danh sách lớp điểm danh lại một lần nữa.

“Nguyễn Khải Huy Anh là bạn nào nhỉ?”

Nghe thấy tên mình, Huy Anh đứng lên.

“Là em ạ.”

“Thủ khoa đầu vào môn Toán với số điểm 9,85.”

Cả lớp “ồ” lên một tiếng, quay lại nhìn Huy Anh ánh mắt ngưỡng mộ.

“Vậy Huy Anh sẽ làm lớp trưởng lớp chúng ta nhé.”

Tất nhiên là cả lớp đồng ý rồi, nói về thành tích học tập thì khỏi phải bàn, nói về nhan sắc thì chẳng cần miêu tả nhiều đâu chỉ hai chữ thôi “đẹp trai“.

“Vũ Phạm Khả Tiên.”

“Dạ.” Tôi đứng dậy.

“Á khoa đầu vào môn Toán với số điểm 9, 65.”

Vì thích Huy Anh nên tôi học ngày học đêm để có thể chung trường, chung lớp với cậu ấy, ai ngờ lại được Á khoa cũng không tệ.

“Uầy thủ khoa, á khoa học chung trường với nhau luôn, đỉnh thật sự.” Bạn nam ngồi phía trên tôi lên tiếng trêu.

“Nào trật tự, Khả Tiên làm lớp phó học tập nhé.”

“Dạ. Vâng ạ.”

Tôi ngồi nghe cô phổ biến nội quy, thời khoá biểu, giờ nghỉ giải định đi ra ngoài hít thở không khí thì một bạn nữ có dáng người nhỏ nhắn, mái tóc dài đến ngang vai chạy lại chỗ tôi:



“Chào cậu, tớ là Phạm Huỳnh Nhã Thanh. Chúng ta làm quen được không?”

Tôi đứng lên vui vẻ đồng ý. Cô ấy quay sang Huy Anh.

“Chào cậu.” Nhã Thanh đưa tay về phía Huy Anh, cậu ấy cũng lịch sự bắt tay lại.

“Hai cậu là người yêu hả?” Nhã Thanh giơ tay chỉ về phía tôi và Huy Anh

“Không, bọn tớ là bạn thân cấp 2.”Tôi lên tiếng giải thích, Huy Anh nhớn mày nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên. Nếu như trước đây tôi sẽ nói cậu ấy là crush của tôi thì bây giờ tôi chỉ giới thiệu Huy Anh là bạn thân.

Nhã Thanh gật đầu, vẻ mặt hớn hở, tôi nghĩ cô gái này đã để ý Huy Anh rồi.

“Hai cậu định đi đâu à?” Thấy tôi và Huy Anh có ý định rời đi, Nhã Thanh lên tiếng.

“Tớ định đi ra ngoài hóng gió, tham quan trường một chút.”

“Tớ cũng muốn đi.” Không nói thêm lời nào, cô bạn này kéo tay tôi đi ra khỏi lớp.

Huy Anh không đi theo, cậu ngồi trong lớp lấy tai nghe ra, nghe những bài hát của Taylor Swift.

Tôi và Nhã Thanh đi lượn quanh trường, tới phòng truyền thống, Nhã Thanh rủ tôi vào đó tham quan. Vừa bước chân vào, tôi đã nhìn thấy rất nhiều huân chương, những bức ảnh của các anh chị học sinh giỏi, bằng khen cũng nhiều vô kể. Tôi vô tình lướt qua thấy rất nhiều ảnh của anh Đạt, tôi đứng đó nhìn, Nhã Thanh đi lại:

“Anh ấy là Đặng Hoàng Anh Đạt người nắm giữ rất nhiều thành tích của trường, giải nhất học sinh giỏi quốc gia môn Toán, huy chương vàng Olympic Toán, thủ khoa đầu học viện cảnh sát, điểm SAT 1580/1600, IELTS 8,5/9, HSK6, JLPT N2, nhận học bổng toàn phần của rất nhiều trường đại học Mỹ: MIT, Yale, Harvard, Đại học Waseda của Nhật, được giáo viên trong trường coi trọng lắm. Anh ấy có tên trong danh sách bảng vàng những học sinh đoạt giải khu vực và quốc tế cơ, ngưỡng mộ lắm.”

“Sao cậu biết rõ vậy?”

“Tớ ngưỡng mộ anh ấy mà nên có tìm hiểu á.”

“Ồ.”

Tôi nghe Nhã Thanh giới thiệu về “chồng chưa cưới” của mình, bất giác cười, lấy điện thoại ra chụp bức hình anh đứng trên bục nhận giải.

Buổi chiều bố tôi giữ đúng lời hứa đến trường đón tôi về nhà.

Buổi tối đang ngồi lướt điện thoại tôi chợt nhớ đến bức ảnh hồi chiều, tôi tìm số điện thoại nhắn tin cho anh:

“Hôm nay em nhìn thấy anh rồi nhé.”