Hạ Nhớ Mười Năm

Chương 10: Lá thư tay




Anh đưa tôi một hộp quà, lúc tôi mở ra là một quyển sách, mở trang đầu những dòng chữ nắn nót, đẹp hơn cả chữ tôi. Những công thức toán, những dạng bài tập được anh tỉ mỉ viết.

“Hi vọng quyển sách này sẽ giúp em thi đậu chuyên Lê Hồng Phong.”

“Em cảm ơn anh.”

Ở phía dưới còn một quyển sách nữa, tôi từ từ lấy ra.

“Sách nâng cao, các dạng bài tập để em có thể ôn luyện.”

“Ui, đúng cuốn sách em đang cần. Sao anh biết hay vậy.”

“Anh hiểu em cần gì mà, thôi lo nghỉ sớm đi. Anh đi về đây.”

“Dạ, vâng ạ.”

“À quên bỏ block cho anh, ngay và luôn.”

Tôi vội vàng chạy vào nhà lấy điện thoại, vừa đúng lúc Huy Anh gọi.

“Alo, Huy Anh à? Tớ nghe này.”

“Cậu ngủ chưa?”

“Tớ chuẩn bị ngủ rồi, sao thế?”

“Cậu đừng quên cuộc hẹn ngày mai nha. Tớ có điều muốn nói với cậu.”

“Tớ biết rồi mà.”

“Cậu ngủ sớm đi mai tớ qua đón cậu.”

Anh nhìn tôi với vẻ mặt khó chịu. Tôi không nhịn được cười mở block, đưa về phía anh.

“Đây nha.”



“Đồ vô tâm.”

Nói xong anh tức giận bỏ đi, không quay lại nhìn. Anh đi ra xe đóng cửa xe mà tôi cứ ngỡ anh đang phá xe, lực tay rất mạnh, một phút sau, anh lái xe rất nhanh rời đi. Tôi thở dài đi vào trong nhà, tôi chưa gặp ai khó hiểu bằng anh.

Tôi chụp hình quà sinh nhật của mọi người đăng lên facebook. Một sinh nhật cực kỳ ý nghĩa, có đầy đủ người tôi yêu thương.

Tôi đi lại hộp quà của anh thì thấy một bức thư ở phía dưới, tôi từ từ mở ra.

“Chúc mừng sinh nhật công chúa của anh.

Khi em đọc được bức thư này có lẽ em đã biết anh là Kẹo mút rồi đúng không? Anh chưa thể tưởng tượng ra được là em đang cười vì cái tên này hay đang cảm động phát khóc khi biết được đó là anh, dù sao thì anh cũng rất vui khi cuối cùng sau mười năm anh đã được đón sinh nhật cùng em.

Lần chúng ta gặp lại anh nói đó không phải là lần đầu anh gặp em, đúng vậy, anh gặp em vào mùa hè năm 2004. Lúc đó anh đang bị người ta bắt nạt, một cô gái buộc tóc 2 bên nhìn đáng yêu lắm, mặc quần áo cộc tay, trong miệng còn đang ngậm kẹo mút, nhìn cỡ đó mới chỉ có 4, 5 tuổi thôi mà dám chạy đến, tuyên bố:

“Mấy người không được bắt nạt anh ấy. Tôi báo cảnh sát rồi.”

Anh bật cười nhìn em, em vô vai trấn an anh:

“Anh yên tâm, em là trùm ở đây, không ai dám bắt nạt anh đâu.”

Mấy người kia nhìn thấy em, bị em doạ cho sợ quá chạy mất.

“Anh thấy em lợi hại không?” Em tự hào quay lại khoe với anh.

“Ừ.”

“Sau này mấy người đó bắt nạt anh, anh cứ nói với em. Ông em là cảnh sát nên mấy người đó sợ lắm.”

“Ừ.”

“Ông em mặc đồng phúc cảnh sát ngầu lắm.”

“Em thích cảnh sát à?”

“Đúng rồi, sau này em nhất định sẽ lấy một người làm cảnh sát giống ông em để em có thể đứng ra bảo vệ mọi người mà không sợ gì hết.”

“Ừ.”



“Em phải về đây không ông em lại đi tìm.”

Lúc đó em quay người đi, bất giác muốn gọi em lại.

“Này bé, em tên gì thế?”

“Vũ Phạm Khả Tiên ạ.”

“Em cho anh cây kẹo mút còn lại được không? Sau này em nói gì anh cũng nghe theo.”

Anh thấy trên tay em còn một cái nên xin. Em suy nghĩ một lúc rồi đưa cho anh.

“Cho anh đấy.”

Em đưa cho anh rồi chạy về nhà.

Ngày hôm sau nhà anh phải chuyển vào thành phố Hồ Chí Minh để tiện cho công việc của bố mẹ, anh cũng chẳng biết bao giờ gặp lại. Sáng sớm, anh có qua nhà nhưng ông nói tối qua bố mẹ em đón em đi ra thành phố chơi rồi, anh chỉ kịp xin địa chỉ, hỏi sinh nhật em để sau này mỗi dịp sinh nhật có thể tự tay làm quà gửi cho em.

Anh không dám lấy tên thật của mình vì sợ thấy tên lạ sẽ không nhận nên đã lấy tên Kẹo mút, anh nghĩ dù em không biết là ai nhưng vì thích ăn kẹo mút nên sẽ mở ra xem.

Sau này lúc anh chuẩn bị học lớp 10, anh trai anh mất, bố mẹ anh chuyển công tác ra ngoài Nam Định, anh thi đỗ chuyên Lê Hồng Phong. Lúc đó mọi thứ rất hỗn độn, anh không dám gặp em, anh muốn mình trở nên thật xuất sắc để có thể là chỗ dựa vững chắc cho em. Anh đâm đầu vào học, học võ, học Toán, học Tiếng Anh, học chơi thể thao, học nấu ăn,... Cho đến ngày nhận được kết quả trúng tuyển vào Học viện cảnh sát nhân dân, anh định đến tìm em nhưng anh lại sợ em nói không quen anh.

Đúng vào lúc đó mẹ anh và mẹ em quen nhau, anh đưa bố mẹ về nhà em chơi lúc đó anh không nghĩ sẽ gặp em đâu, anh muốn đợi tới ngày 24 tháng 6 để tròn mười năm sẽ qua nhà kiếm em.

Anh thích em mười năm nhưng ngày đầu tiên gặp lại, em không nhớ anh là ai, thậm chí còn nói thích người khác, em có biết trái tim anh đau như nào không? Nhưng mà sau anh bình tĩnh lại, thật may cậu nhóc kia không thích em.

Em có biết cả đêm hôm đó anh đã phải lên mạng tìm kiếm “Làm sao để cưa đổ cô gái mình thích đang thích chàng trai khác” không? Anh còn gọi điện cho cả thằng em họ anh để nhờ tư vấn và câu trả lời của nó là “Mặt dày theo đuổi”, “Đánh dấu chủ quyền”, “Xuất sắc hơn người kia”, “Một chút gia trưởng”,... Anh không biết mình đi sai ở bước nào mà em giận, chặn số anh luôn.

Mặc dù rất buồn nhưng hôm nay, anh tan học về nhà, chuẩn bị bánh sinh nhật cho em. Sinh nhật đầu tiên chúng ta đón cùng nhau, anh hi vọng sau này năm nào cũng được cùng em đón sinh nhật.

Người ta nói làm gì có ai thích một người suốt mười năm khi mà không gặp đúng không? Nhưng anh đã thích em suốt bằng đấy năm. Cái tên Vũ Phạm Khả Tiên chính là lý do anh từ chối tất cả mọi người con gái khác.

Ngày hôm đó anh nhận Kẹo Mút của em, anh chính là người của em, ngoài việc bảo anh thích người khác, mọi chuyện đều nghe theo em.”

Đã rất lâu rồi tôi chưa được nhận thư tay dài như thế này. Chữ anh rất đẹp, cứng, thẳng đứng đều tăm tắp, chỉn chu từng con chữ, đẹp như in. Có những đoạn anh đang viết cảm động, tôi bắt đầu rơm rớm nước mắt rồi đoạn sau anh lại làm tôi cười nhưng điều tôi không ngờ là anh thích tôi mười năm, luôn âm thầm làm mọi thứ cho tôi. Cất lá thư vào trong tủ, tôi thu dọn đồ đạc trên bàn, đăng bài lên Facebook tắt đèn rồi đi ngủ, ngày mai tôi còn có hẹn đi chơi với Huy Anh.