Hạ Nhớ Mười Năm

Chương 1: Huy Anh chỉ là một cái tên




Tôi - Vũ Phạm Khả Tiên - một cô học sinh gương mẫu của trường THCS Yên Phú. Tôi luôn được giải cao trong các cuộc thi HSG cấp huyện, cấp tỉnh nhưng tôi chỉ đứng hạng 2 vì crush của tôi - Nguyễn Khải Huy Anh giành được thứ hạng cao hơn. Bạn bè hay hỏi tôi có buồn không thì câu trả lời của tôi là “không” vì Huy Anh thật sự rất giỏi, cậu ấy luôn là nguồn động lực để tôi cố gắng. Huy Anh dự định thi vào THPT chuyên Lê Hồng Phong - Nam Định và tôi cũng đang nỗ lực từng ngày để được học cùng trường với cậu ấy.

Tôi thích Huy Anh cũng được bốn năm rồi từ hồi lớp 6 cơ, lúc đó Huy Anh mới chuyển trường vào lớp tôi, tôi cực kỳ ấn tượng với vẻ bề ngoài điển trai, dáng người cao, sống mũi thẳng còn hơn cả giới tính của tôi. Dù mới chỉ 12 tuổi nhưng cậu đã cao 1m7 còn tôi chỉ cao 1m5 thôi. Đấy là chiều cao lúc tôi học lớp 6 thôi nhé còn giờ tôi là cô học sinh cuối cấp với chiều cao 1m68 rồi còn Huy Anh cậu ấy cao chắc phải hơn 1m8. Vẻ ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại vô cùng ấm áp, tôi hay lấy lý do không hiểu bài, mang sách tới bàn nhờ cậu ấy giảng dạy:

“Huy Anh ơi, tớ không hiểu câu này, cậu giảng cho tớ nghe nhé.

Từ điểm M nằm ngoài đường tròn (O), kẻ hai tiếp tuyến MA MB với đường tròn (O), (với A B là hai tiếp điểm). Gọi H là giao điểm của OM và AB. Kẻ đường kính BD của (O). Đường thẳng MD cắt đường tròn (O) tại điểm thứ hai là C. Tiếp tuyến tại C của đường tròn (O) cắt MA MB lần lượt tại E F.

a) Chứng minh (ME + MF + EF)^2 = 4MH.MO

b) Gọi G là giao điểm của đường thẳng OE và AD. Chứng minh tứ giác OAGH là hình bình hành.

c) Chứng minh các đường thẳng CD HG AF đồng quy.”

Huy Anh nhiệt tình giảng cho tôi, cậu ấy giảng rất hay, dễ hiệu lại còn nhanh nữa, hai đứa hay trao đổi bài với nhau khiến cả lớp đồn ầm lên chúng tôi thích nhau:

“Đúng rồi, tao thích Huy Anh mà.”

Mỗi lần đám bạn đồn tôi lại đứng lên thừa nhận còn Huy Anh chỉ im lặng. Tôi biết Huy Anh chỉ coi tôi là bạn nhưng có sao đâu, tôi tình nguyện đơn phương, tình nguyện làm bạn với cậu ấy chỉ cần ở bên cạnh là được rồi cần gì Huy Anh có thích tôi hay không.

Tôi và Huy Anh là hai đứa học giỏi Toán nhất trường nên năm nào cũng được vào đội tuyển Toán. Hai đứa luôn cố gắng hết mình để có thể mang được giải cao về cho trường. Năm nay cũng không ngoại lệ, hai đứa tôi lại chung đội tuyển.

“Vũ Phạm Khả Tiên, Nguyễn Khải Huy Anh đi về không?”

Giọng nói chanh chua ngoài cửa là của Quỳnh Nhiên - đứa bạn thân của tôi. Nó là người hiểu rõ chuyện tình cảm của tôi nhất, hai đứa có chuyện gì cũng tâm sự với nhau. Tôi cũng chả biết từ khi nào, tôi, Huy Anh và Quỳnh Nhiên trở thành bạn thân của nhau khi mà tôi là đứa hướng ngoại, Huy Anh hướng nội còn Quỳnh Nhiên hướng lung tung.

“Có chờ chút.” Tôi thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về, tôi quay sang hỏi Huy Anh:

“Huy Anh, hôm nay cậu có về chung với chúng tớ không?”

“Ừ, để tớ đưa cậu về.” Huy Anh cũng đứng lên thu dọn đống sách trên bàn, khoác cặp trên vai, tiện tay cầm luôn cái cặp sách giúp tôi.

Tôi hớn hở đi theo sau cậu ấy nhiều lúc tôi ảo tưởng Huy Anh thích tôi nhưng không cậu ấy chỉ tốt với tôi chứ không thích tôi. Huy Anh có thể xách cặp giúp tôi, có thể giảng bài cho tôi, đưa tôi đi học, đón tôi về, tất nhiên thì với người khác cậu ấy cũng vậy.

“Huy Anh ơi, cậu thấy tớ nặng không?” Thỉnh thoảng đang đi đường tôi lại hỏi những câu vô tri như vậy khiến Quỳnh Nhiên không chịu nổi.

“Mày bớt lại đi,1 suốt ngày thả thính Huy Anh không chán à? Huy Anh nó có thích mày đâu.”

“Huy Anh à, cậu không thích tớ sao? Hazzz tại sao cậu lại không thích tớ, chắc tớ không được xuất sắc đúng không? Thôi được rồi vì cậu tớ sẽ cố gắng hơn nữa nha.” Tôi vòng tay ôm Huy Anh, nghiêng mặt sang một bên hỏi cậu ấy.

“Mày có cố gắng cũng đâu có hơn được Huy Anh.” Quỳnh Nhiên vả mặt tôi thêm một lần nữa.

“Mày không biết à? Trong nhà chỉ cần một người xuất sắc là được đúng không Huy Anh?”

Huy Anh tập trung lái xe không trả lời, cậu ấy đã quen với những câu thả thính của tôi và cách dập tắt hi vọng của Quỳnh Nhiên giành cho tôi rồi. Huy Anh không đẩy tay tôi ra, không phản đối việc tôi thích cậu ấy.

Quỳnh Nhiên về nhà trước, Huy Anh chở tôi qua nhà ông rồi mới về nhà mình.

“Cảm ơn Huy Anh nhé, mai tớ mang đồ ăn sáng cho cậu.”

“Ừ, mai tớ qua đón cậu.”

Cũng không biết từ khi nào, tôi luôn dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho ba người, tôi thích nấu ăn, đồ ăn tôi nấu được mọi người nhận xét khá ngon, tôi cũng hay trang trí này kia cho món ăn thêm hấp dẫn.

Tôi chào tạm biệt Huy Anh mở cửa đi vào trong. Trên bàn ông tôi đã nấu rất nhiều món ăn tôi thích: sườn xào chua ngọt, tôm chiên, canh rau ngót nấu với thịt băm.

“Trời ơi, hôm nay ông làm nhiều món thế?”



“Nay đi chợ ông thấy đồ tươi quá nên mua về, Huy Anh đưa cháu về hả?”

Ông tôi năm nay đã ngoài 70 tuổi nhưng ông vẫn còn trẻ và minh mẫn lắm. Bố mẹ tôi đi làm ở xa nên từ ở với ông từ nhỏ để tiện cho việc đi học, được ông yêu thương và chiều chuộng lắm, đi đâu ông cũng đưa tôi đi. Thỉnh thoảng dỗi ông tôi lại đạp xe về nhà. Ông biết Huy Anh hay đưa tôi về, thỉnh thoảng Huy Anh với Quỳnh Nhiên sang nhà ông tôi ăn ké.

“Dạ vâng ạ.”

“Sao không bảo Huy Anh vào ăn cơm luôn.”

“Hihi, lần sau ông nấu nhiều món như này ông nói con trước để con kéo Huy Anh với Quỳnh Nhiên qua ăn chung cho vui nha ông.”

“Mấy đứa thích ăn thì bảo ông để ông nấu cho, chứ ông thấy con làm khổ hai đứa nó ông cũng thấy thương.”

Tôi bĩu môi nhìn ông:

“Ông không thương con.”

“Thôi được rồi, lên nhà thay quần áo rồi xuống ăn cơm nào.”

“Dạ vâng ạ.”

Tôi vội vàng chạy lên tầng hai, thay bộ quần áo đồng phục mặc vào bộ quần áo ở nhà, vệ sinh cá nhân rồi xuống ăn cơm.

Hai ông cháu đang ăn cơm thì điện thoại ông rung lên:

“Là mẹ con gọi này.”

Ông đưa điện thoại cho tôi:

“Hello Mom.”

“Hai ông cháu đang ăn cơm à?”

“Dạ, hôm nay ông nấu toàn món con thích thôi.” Tôi quay đồ ăn cho mẹ xem.

“Nhất cô nhé.”

“Bao giờ mẹ về thế?”

“Chắc cuối tuần mẹ về.”

“Dạ.”

“Dạo này con học sao rồi, mọi thứ ổn chứ?”

“Con học vẫn ổn mẹ.”

“Học thì học vẫn phải giữ sức khoẻ nhé.”

“Ai đây? Con gái hả?”

Tôi và mẹ đang nói chuyện đột nhiên trên màn hình điện thoại xuất hiện người phụ nữ lạ mặt, tôi đang ăn cơm phải ngẩng đầu lên.

“Con gái em đấy.”

“Xinh gái thế này có muốn làm con dâu bác không?”

Tôi đang ăn mà phải sặc, tôi được nhận làm con dâu của rất nhiều nhà nhưng tôi chưa bao giờ thấy “con rể” của mẹ tôi lọt vào mắt tôi vì trong mắt tôi chỉ có Huy Anh mà thôi.



“Con trai nhà bác Thảo học giỏi lắm, ngày nghỉ là lại đi giúp bố mẹ việc công ty, đẹp trai, da trắng, ngoan ngoãn lắm.”

Nghe mẹ khen mà tôi không muốn ăn nữa luôn, thấy mẹ tôi khen nhiều quá làm tôi chưa gặp đã thấy ghét. Chắc gì anh ta đã được như Huy Anh nhà tôi mà khoe nhiều thế.

“Thôi con ăn xong rồi, con phải lên học bài đây.”

Tôi tắt máy của mẹ ngay lập tức. Tôi đang tuổi ăn, tuổi học tự nhiên nhận tôi làm con dâu trong khi tôi có người mình thích rồi.

Sáng hôm sau, đúng 6 giờ sáng, Huy Anh qua đón tôi, vẫn như mọi ngày, tôi đưa đồ ăn sáng cho cậu ấy:

“Cậu thấy đồ ăn sáng tớ nấu sao? Ngon không?”

“Ngon.”

“Vậy sau này ngày nào tớ cũng nấu cho cậu nhé.”

“Ừ.”

Đi qua nhà Quỳnh Nhiên thấy cô ấy đã đi học trước, chắc phải trực nhật nên đi sớm chứ bình thường tôi với Huy Anh qua gọi cô ấy mới dậy.

Học tới chiều tôi tìm đi tìm lại không thấy sách Toán nâng cao ở đâu, tôi chợt nhớ ra hôm trước dỗi ông tôi đạp xe về nhà, tối hôm đó làm bài tập, sáng hôm sau dậy muộn nên không bỏ vào. Hết giờ tôi mượn xe của Quỳnh Nhiên về nhà lấy đồ.

“Huy Anh đưa Quỳnh Nhiên về giúp tớ nhé, nó hơi nặng xíu, cậu chịu khó nha.”

Huy Anh đưa lại cặp sách cho tôi không quên dặn:

“Về cẩn thận nhé. Về tới nhà nhắn tin cho tớ.”

“Mai nếu tớ đi sớm được tớ sẽ chuẩn bị đồ ăn cho cậu nha.” Tôi quay sang Huy Anh, cậu ấy gật đầu với tôi.

“Đồ dại trai. Bạn thân thì đ** bao giờ thấy mua cho cái gì mà trai thì ngày nào cũng nấu đồ ăn cho.”

Tôi hay nấu ăn cho 3 người vào buổi sáng đó là ông ngoại tôi, Huy Anh và tôi còn Quỳnh Nhiên nó dậy muộn quá có nấu thì nó cũng chẳng kịp ăn nên thôi nó chịu nó nhịn đói vậy.

“Mày lấy tư cách gì mà đòi so sánh với Huy Anh của tao? Mày có đẹp không? Có giỏi không? Có ga lăng không? Câu trả lời là không.”

“Mày!”

“À quên nữa, mày không phải là người tao thích, Huy Anh mới là crush của tao. Mày thấy sự khác biệt rồi đấy.”

Quỳnh Nhiên lấy dép định ném tôi ai ngờ tôi leo lên xe rồi chạy mất để lại cho cô ấy một cục tức.

“Mày không quản nó đi suốt ngày bắt nạt tao.” Quỳnh Nhiên quay sang trút giận lên người Huy Anh.

“Quản không nổi.”

“Tao tức điên với hai đứa mày mà.”

Tôi đi xa nhưng vẫn nghe được những lời Quỳnh Nhiên chửi Huy Anh, nghĩ cũng tội Huy Anh nhưng mà thôi cũng kệ chứ tôi mà ở lại chắc tôi không còn nguyên vẹn quá.

Tôi đạp xe 5 km mới về đến nhà, tìm chìa khóa mở cửa, tôi xuống dưới bếp lấy cốc nước uống chứ mệt quá rồi.

Đang uống nước bên dưới tôi nghe thấy tiếng người nói ở sân, tôi nghĩ bố mẹ tôi về nên chạy lên, đập vào mắt tôi là một anh chàng đẹp trai, mặc sơ mi trắng, quần âu, lại còn để đầu nấm nữa, làn da trắng sáng còn hơn cả tôi, nhìn anh không khác gì mấy idol Hàn Quốc, tôi bị đứng hình mất mấy giây:

“Sao nhìn anh chằm chằm thế?”

Trời ơi, cái giọng nói của anh khiến tôi đổ gục lần hai, sao trên đời này lại có người giọng còn trầm ấm hơn cả Huy Anh thế này. Trong đầu tôi lúc này chỉ có một suy nghĩ “Huy Anh bây giờ chỉ là một cái tên mà thôi.”