Hạ Nhiệt Nhận Ra Đã Yêu Em

Chương 27: Hãy Yên Phận




Kỳ Chân đang đi vào trong nhà thì thấy bác quản gia hớt hải chạy ra ,bác ấy chạy rất nhanh. Dường như là có chuyện gì gấp lắm thì phải ...

"Bác quản gia có chuyện gì thế,sao bác chạy nhanh quá vậy ." .

"Kỳ Chân cậu chủ đang nổi giận,tại sao con lại lên phòng thờ chưa ,bác đã dặn rồi mà.".

" Cậu ấy rất tức giận, vừa mới bảo bác đi tìm con đây này ,vừa nãy còn đập bàn nữa." .

" Nơi đó bác đã cấm rồi mà ."

"Bác ,con xin lỗi,tại con muốn đi vào đó đốt nhan cho ba anh ấy mà thôi,với lại con nghĩ anh ấy không có ở nhà cho nên sẽ không biết, không ngờ mới về thì đã biết.".

" Hải Mỹ đã nói cho cậu chủ nghe ,với lại bây giờ cậu ấy đang rất nhà họ Lý ,cho nên mọi thứ điều sẽ chút lên đầu của con mà thôi ."

" Con biết rồi bác ,con sai thì con sẽ nhận lỗi ,con sẽ không làm liên lụy đến bác đâu." giọng nói của cô bất ngờ run lên ,cô hơi sợ. .

Không ngờ sau 2 tháng gặp lại thì cô phải đối diện như thế này đây ,bước chân của cô nó vô cùng nặng nề .Lúc nãy cô muốn đi thật nhanh để gặp anh, nhưng mà bây giờ thì không muốn nữa rồi...

Cho dù đi chậm hay đi nhanh thì cũng phải tới nơi mà thôi, Kỳ Chân bước vào phòng khách thì thấy Nam Tinh đang hút thuốc,chân thì gác lên bàn ,ánh mắt rất giận giữ.

"Nam Tinh,anh mới về ." .cô nói rất nhẹ nhàng ,hai mắt thì cụp xuống bởi vì cô không dám nhìn thẳng anh nữa rồi.

Quản gia cũng lui xuống dưới nhà sau ,ở phòng khách bây giờ chỉ còn có 2 người họ mà thôi .

Nam Tinh đưa mắt nhìn phía đối diện,nó chính là màn hình Tivi cỡ lớn .



Qua mấy giây sau thì Nam Tinh mới lên tiếng .

" Cô đi đâu mới về ." .

" Tôi .. tôi ra ngoài có việc ."

" Hừ ! Cô mà cũng có việc nữa hả ." .anh gằn giọng lên .

" Đi đâu, nói nhanh lên tôi không có kiên nhẫn .".

" Tôi.. tôi đi thăm ba của tôi " hai tay của Kỳ Chân bấu chặt vào nhau.

"Wow ,đi thăm ba luôn ,dạo gần đây nghe nói cô lười biếng lắm ,lúc nào cũng chỉ biết chạy ra ngoài mà thôi, thì ra là tới thăm ông ta. ".

" Tôi không có , tôi làm việc rất chăm chỉ." .

" Đã sai rồi mà còn dám cãi nữa chứ. Lý Kỳ Chân ai cho phép cô lên căn phòng đó, tôi đã cấm rồi mà cô không nghe. ".

" Hay là cô muốn lên đó để trù ẻo nhà tôi đây hả ,ba tôi đã chết rồi nên hãy cho ông ấy yên đi .".

"Nam Tinh, tôi chỉ là muốn đốt nhan cho ông ấy mà thôi, tôi không có ý gì khác đâu ,xin anh .." .

Chưa kịp nói xong nữa thì Nam Tinh đã quăng cái điện thoại vào trong đầu của Kỳ Chân rồi .Máu ở trên trán đố xuống một vệt dài ,..

"Câm miệng lại cho tôi,loại người như cô không có xứng đáng .Cả nhà của cô có chết cũng không có hết tội đâu ."



" Anh....anh ..dù sao thì ba của tôi cũng đã nhận tội rồi, đến khi nào thì anh mới quên được chứ." .

" Không bao giờ quên được,bây giờ ba cô ở trong tù rồi nhưng mà tôi vẫn chưa có hả dạ đâu ,cho nên cô cứ ở đây mà nhận tội thai cho ông ấy đi .Sau này không được ra ngoài ở yên trong nhà cho tôi .'"

"Không được, tôi đã làm theo yêu cầu của anh rồi vậy mà anh lại còn muốn giam cầm tôi nữa."

" Cô lại không nghe lời rồi , hãy nhớ bỗn phận của tình nhân là nghe lời và không được cãi ." Lúc này Nam Tinh liền đi lại rồi bóp cằm của cô .

" Hãy yên phận và ở đây cho tôi ." .

" Không."

"Nam Tinh ,khi nào thì anh mới chịu thả tôi đi."..

" Đến khi nào tôi chán thì thôi ."

Nam Tinh buông cằm của cô ra , rồi sau đó thì gọi Lục Viêm vào đây .

"Mau đem cô ta xuống nhà kho đi ,nhốt cô ta không cho ăn uống gì cả ." .

Lục Viêm nhận lệnh rồi kéo Kỳ Chân đi ,cô không la hét gì cả, cũng không khóc nữa .Mọi thứ diễn ra rất nhanh và cô cũng chấp nhận nó .

Làm sai thì nhận thôi, nhưng mà vẫn thấy anh ấy quá đáng quá đi. Đến khi nào thì mới buông tha cho cô ,khi nào thì mới hết hận thù đây ..

Lục Viêm đưa cô vào nhà kho rồi khóa cửa lại ,anh làm vệ sĩ thì cũng chỉ biết nhận lệnh mà thôi .Có lẽ đây là người con gái đầu tiên chọc giận cậu ấy đây mà ,từ trước giờ chưa có cô gái nào mà gan như vậy hết,và đây cũng là hình phạt nhẹ nhất rồi .