Hà Nhật Cộng Huề Thủ

Chương 72




Biên tập | Kỳ Lam



Lúc này Diệp Thanh Dương từ bên ngoài trở về, vừa vào cửa liền phát hiện bầu không khí có phân bất thường, hỏi: “Làm sao vậy?”

Diệp phu nhân nhìn về phía trượng phu cầu cứu, “Thanh Dương, ông xem bọn chúng —–” Câu kế tiếp không biết nên nói như thế nào

Diệp Lăng Văn dứt khoát thoải mái đem những lời vừa rồi nói thêm một lần, bàn tay từ đầy đến cuối vẫn nắm chặt tay Hàn Nghiên Trầm.

Diệp Thanh Dương nhíu mày, đột nhien nhới tới đêm trừ tịch vài năm trước khi lần đầu tiên cùng trở về, hiện tại ông rốt cuộc biết không ổn chỗ nào.

Ông nên sớm phát giác giữa hai đứa con trai có một loại thân mật khác với bình thường.

Thở dài, Diệp Thanh Dương hỏi: “Đã bao lâu?”

Diệp Lăng Vân cũng không giấu diếm, đem chuyện hai người nói thẳng ra, sau đó nói: “Cha, mẹ, con biết làm như vậy thực có lỗi với hai người, nhưng con cũng đã thử qua, con quản không được chính mình, từ năm đó lần đầu tiên gặp được y đã không ngăn được mình lại gần. Hy vọng cha mẹ có thể đồng ý.”

Diệp Thanh Dương nói: “Nếu ta không đồng ý thì sao?”

Diệp Lăng Vân nói: “Hai người đồng ý cũng được mà không đồng ý cũng được, lòng con đã quyết, cũng không thể thay đổi, chẳng qua con vẫn hy vọng có thể được hai người chúc phúc, có nhà để trở về.”

“Hừ, nếu không thì ngay cả nhà cũng không muốn về sao?” Diệp Thanh Dương gằn giọng nói, ngoảnh đầu hỏi Hàn Nghiên Trầm, “Con thì sao? Tâm ý của con cũng như vậy? Chuyện này quan hệ trọng đại, về sau cho dù muốn hối hận cũng đã muộn, con có tưởng tượng được không?”

Hàn Nghiên Trầm gật đầu nói: “Vâng, xin cha mẹ tác thành. Con muốn cùng hắn một chỗ, tuyệt không hối hận.”

Diệp phu nhân khóc ròng nói: “Các con sao có thể hồ đồ như vậy?”

Diệp Lăng Vân nói: “Hoặc là cả hai người chúng con, hoặc là một người cũng không. Hy vọng cha mẹ ngẫm lại cẩn thận.”

Diệp phu nhân cố kéo một chút hy vọng, tiếp tục giằng co, “Vậy con cái thì thế nào? Diệp gia cùng Trầm gia vô hậu thì phải làm sao bây giờ?”

Diệp Lăng Vân cười nhẹ: “Chuyện con cái không cần quan tâm, sang năm con liền ôm về cho hai người hai tôn tử kháu khỉnh.”

Diệp phu nhân nghi hoặc nhìn sang Diệp Lăng Vân, lại nhìn sang Diệp Thanh Dương, không biết nên thế nào cho phải.

Bất kể rốt cuộc có tôn tử hay không, Diệp gia nhị lão vẫn phải bất đắc dĩ mà tiếp nhận sự thực này, hai đứa con trai chung quy so với một đứa cũng không có vẫn tốt hơn.

Đêm trừ tịch hai năm sau, Diệp Lăng Vân cùng Hàn Nghiên Trầm quả nhiên đúng hẹn ôm về hai đứa con trai. Một đứa đã năm sáu tuổi, thông rất thông minh lanh lợi, đứa kia bộ dạng hai ba tuổi, được Hàn Nghiên Trầm ôm trong lòng, khuông mặt nhỏ nhắn mặc dù còn chưa trưởng thành, nhưng dung mạo đã như tranh vẽ, thanh lệ vô cùng, lại có vài phần tương tự với Hàn Nghiên Trầm, sau này lớn lên tuyệt đối sẽ là một mỹ nhân bại hoại.

Diệp Lăng Vân chỉ vào đứa nhỏ lớn hơn nói: “Đứa này tên là Trầm Tô. Lại đây, Tô nhi, gọi bà nội đi.”

Trầm Tô nho nhỏ phi thường nhu thuận, ngọt ngào gọi: “Bà nội —-“

Diệp phu nhân còn chưa kịp phản ứng lại, Diệp Lăng Vân lại ôm đứa nhỏ trong lòng Hàn Nghiên Trầm qua nhẹ nhàng mà đặt vào trong lòng DIệp phu nhân, lại cười nói: “Đứa nhỏ này họ Diệp, hơn hai tuổi, nhũ danh là Tiểu Phàm, đại danh còn chưa có, chờ mẹ cho nó một cái tên. Nào nào, Tiểu Phàm, gọi bà nội đi.”

Bé con tò mò mà nhìn Diệp phu nhân, đột nhiên cười rộ lên vui vẻ, nãi thanh nãi khí mà gọi to: “Bà nội, bà nội ——” bàn tay bé nhỏ nắm lấy tóc Diệp phu nhâ, chơi đùa đến hứng khởi.

Hàn Nghiên Trầm thấy thế vội nói: “Tiểu Phàm, không được kéo tóc của bà.”

Bé con không vui mà buông ra, nói: “Dạ, cha —-” Sau đó ngoãn ngoãn buông tay. Diệp phu nhân vội hỏi: “Đứa nhỏ này mới bao nhiêu tuổi đâu, kéo cũng không đau.”

Bà nhìn Trầm Tô đang đứng, lại nhìn Tiểu Phàm trong lòng, cao hứng mà cười tươi.

Có điều mà vẫn hơi nghi hoặc, hỏi: “Hai đứa bé trai này rốt cuộc là sao? Cha mẹ chúng không để ý chứ?”

Diệp Lăng Vân cười nói: “Tô nhi là do gia phó Trầm gia Tố Khanh cùng Hoành Quân sinh ra, tự nguyện cho Trầm gia làm con thừa tự, ngày thường đều theo cha mẹ nó. Về phân Tiểu Phàm thì ——“

Hắn nhẹ nhàng ghé vào bên tai Diệp phu nhân nói vài câu, Diệp phu nhân ánh mắt trợn tròn, nhìn thẳng Hàn Nghiên Trầm, thấy Hàn Nghiên Trầm trên mặt đỏ ửng, rốt cuộc không đứng lại được, tức khắc chạy khỏi đại sảnh.

“Lăng Vân, con nói là thật sao?! Chuyện này, chuyện này quá huyền diệu rồi!” Diệp phu nhân ngược lại sững sờ nhìn chằm chằm Tiểu Phàm trong lòng.

Diệp Lăng Vân xoa xoa khuôn mặt Tiểu Phàm, cười nói: “Đương nhiên là thật, mẹ xem nó vừa giống con vừa giống Nghiên Hàm. Đừng nói là mẹ, lúc đầu chúng con cũng không dám tin mà.”

Diệp phu nhân nhìn lại nhìn, càng nhìn càng giống, liên thanh nói: “Giống! Thật giống! Ông trời có mắt, ông trời có mắt!” Nhịn không được hôn lên mặt bé con một cái.

Bé con kia cũng không sợ hãi, cười rộ lên khanh khách.

Trầm Tô nhìn đệ đệ được yêu thương như vậy, trong lòng có chút bất bình, bước gần vài bước đến bên Diệp phu nhân, nhuyễn thanh gọi: “Bà nội —–“

Diệp phu nhân ôm Tiểu Phàm ngồi xổm xuống, dùng tay kia vuốt đầu Trầm Tô, yêu thương nói: “Ôi —– Tô nhi thật ngoan ——“

Diệp Lăng Vân nói: “Sao rồi? Con cái cũng có rồi, lần này mẹ không phản đối nữa chứ?”

“Con a —- Đúng rồi, Hàm nhi đâu? Hàm nhi đâu rồi? Nhanh gọi nó trở về, ta có rất nhiều điều muốn hỏi nó mà.”

——– Về Nhà * Hoàn ——