Hà Nhật Cộng Huề Thủ

Chương 49




Biên tập | Kỳ Lam



Tô Liễm Dung hạ thủ âm thầm lưu tình, lúc đánh lúc lùi, một đường đánh tới trước mặt La Thanh.

Trường kiếm trong tay hắn kìm chặt đại đao của La Thanh, vốn định đánh vài cái làm bộ, không ngờ tới La Thanh lực cánh tay thật lớn xuống tay cực ngoan độc, đành phải xuất ra chín thành công lực cùng hắn so chiêu, đồng thời cúi đầu nói: “La thôn trưởng, vừa bước vừa nói chuyện.”

La Thanh một đao dùng sức đẩy trường kiếm của Tô Liễm Dung ra, tay kia ngũ chỉ khép lại ngực hắn đánh tới, miệng quát, “Ta với ngươi không có gì để nói!”

Tô Liễm Dung âm thầm kếu khổ, đành phải lập tức xoay người về bên trái một cái, để chường phong kia nghiêng theo bờ vai mà lướt qua, bên phải cùng hắn đánh trả, tận lực dẫn hắn đến chỗ ít người, thấp giọng nói: “Ta là Tô Liễm Dung, thiếu chủ nhà ngươi không nhắc qua với ngươi sao?”

La Thanh sửng sốt, chiêu thức trong tay lập tức hoãn xuống, nói: “Tô Liễm Dung, Tô gia nhị công tử?”

“Đúng vậy. Thiếu chủ nhà ngươi có thể có nói cái gì muốn ngươi truyền cho ta? Ta nhất định làm theo.” Tô Liễm Dung thấy Hàn Nghiên Trầm quả nhiên có đề cập qua về mình với thủ hạ của y, không khỏi có vài phần vui vẻ.

“Thật sự không có lời gì truyền cho ngươi, lời y nói đều là lệnh cho ta.” La Thanh đơn giản triệt hạ nội lực, chỉ dùng đại đao cùng hắn khoa chân múa tay vài chiêu thức làm bộ, liếc mắt quét qua hắn một cái, thản nhiên nói, “Thiếu chủ lệnh cho ta, phàm là họ Tô đều lưu lại cho y tự mình hạ thủ ——— vì thế Tô nhị công tử, thứ cho tại hạ không thể phụng bồi rồi.” Nói xong vung một đao hư chiêu, phi thân trở về giữa viện tử, hỗ trợ đồng đội cùng Tể Trần đạo nhân giao thủ.

Lưu lại Tô Liễm Dung đứng một mình tại chỗ, trong lòng vừa đau đớn lại vừa thất vọng, vừa yêu vừa hận.

Nghiên Trầm, ngươi quả nhiên nhẫn tâm vô tình đến tận mức này.

Không hổ là Miêu Kim Cốc huyết nghiên công tử ———

Hắn đột nhiên đem tầm mắt hướng vào trong viện, cẩn thận tìm kiếm thân ảnh Diệp Lăng Vân, sau đó hung hăng mà nhìn chằm chằm.

Hắn có thể chịu được Hàn Nghiên Trầm đối với hắn không thèm đếm xỉa, bởi vì người kia vốn lạnh lùng vô tình như thế, cũng không vì bất luận một ai mà để tâm.

Hắn không thể chịu đựng được chính là, có một ngày ánh mắt băng giá vô tình bắt đầu nhìn về phía người nào đó, mà người đó lại không phải là hắn.

Hàn Nghiên Trầm, nếu như trong lòng ngươi có một tồn tại đặc biệt nào, mặc kệ là yêu hay hận, người đó chỉ có thể là ta!

Hắn lặng lẽ mò tay vào trong ngực, chạm đến vài cây ngân châm cực mảnh, từ trong đó rút ra một cây giấu ở trong tay.

Đó là Đào Hoa châm mà nửa năm trước hắn xin được từ chỗ Tố Khanh, mặt trên tẩm độc Bích nhan.

Ngân quang độc châm chợt lóe lên dưới ánh trăng rồi biến mất, lẳng lặng không tiếng động đánh lén về phía Diệp Lăng Vân.

Diệp Lăng Vân đang cùng hai người giao đấu một chỗ, phía sau còn che chở cho Tô Tưởng Dung nội lực không ra gì.

Đột nhiên một trận gió rít dị thường đánh úp tới, hắn theo bản năng nghiêng thân về phía bên cạnh, nhưng lại đưa Tô Tưởng Dung phía sau ra trước mặt ngân châm, đành phải phi thân về chỗ cũ, cũng không kịp thời gian đánh rơi ngân châm nữa.

Mắt thấy ngân châm kia sẽ đâm xuyên vào cơ thể Diệp Lăng Vân, một thanh ngọc cốt phiến từ một bên vươn ra, thay hắn đánh rơi ngân châm.

Hắn cảm kích mà nhìn thoáng qua Cố Lưu Ngọc, một bên tiếp tục cùng đối thủ triền đấu, một bên phân tâm nhìn ngân châm.

Màn đêm rất tối, nhìn không rõ ràng, chỉ có thể loáng thoáng mà nhìn ra dường như hoa đào được đính lên ngân châm.

Là Tố Khanh?!

Như vậy Nghiên Trầm có thể cũng tới đây?!

Diệp Lăng Vân kinh hỉ mà nhìn khắp xung quanh, bốn phía một mảnh đao quanh kiếm ảnh, mờ mờ ảo ảo, nhưng nào có tìm thấy thân ảnh bạch sắc thanh lãnh cao ngạo kia? Thậm chí ngay cả y phục xanh biếc của Tố Khanh cũng không nhìn thấy.

Hắn không khỏi thất vọng một hồi.

“A ——— Tô Tưởng Dung bởi vì hắn phân tâm mà bị người đâm trúng, kinh hô một tiếng.

Diệp Lăng Vân vội vàng thu lại tâm thần, đem thất vọng sâu sắc áp chế xuống, tiếp tục chuyên tâm đối địch.

Tô Liễm Dung xa xa nhìn, thấy một kích không trúng, không khỏi cắn răng oán hận. Lúc này có kẻ hướng đến giết, lòng hắn đang tràn đầy căm phẫn không có chỗ phát tiết, lập tức giơ kiếm đỡ lấy, chiêu chiêu liều mạng, hạ thủ không lưu tình.

Phùng Ngọc Cửu đang cùng Yến Sở kề vai chiến đấu, bọn họ bị bốn năm người vây trong vòng tròn, tuy rằng lấy ít địch nhiều nhưng vô cùng ăn ý, một bộ Khánh Ngọc kiếm pháp chống đỡ lẫn nhau, ẩn ẩn còn chiếm chút thượng phong.

Phùng Ngọc Cửu hướng về bân trái đạp một khôn vị (một vị trí trong thế trận), Yến Sở hướng về bên phải phía sau đạp một cấn vị, đây là chiêu thức thứ chín trong Khánh Ngọc Kiếm pháp ngọc tiên tứ phương khởi thức, là chiêu thức song kiếm cùng đánh.

Chỉ cần xuất ra một chiêu này, cho dù Yến Sở tu vi còn thấp cũng sẽ được hưởng uy thế, ít nhất cũng có thể đánh bọ thương một hai người trong đó.

Phùng Ngọc Cửu đề khí lên kiếm đang chuẩn bị đánh về phía trước, đột nhiên cảm thấy sau lưng một trận đau nhức, một cỗ lạnh giá thấu tận tâm can mà ra, hắn vô thức ngoảnh đầu lại nhìn, thấy Yến Sở khóe miệng hiện ra một tiếu ý lãnh khốc, trường kiếm trong tay đổi hướng, đang vững vàng đâm giữa tim hắn.

“Ngươi ———!” Hắn không kịp chất vấn, lập tức điểm huyệt trên ngực mình cùng đại huyệt quanh thân, đồng thời cắn răng nhảy về phía trước để rút mũi kiếm ra, xoay tay trả lại một kiếm, đâm thẳng Yến Sở.

Yến Sở không dự đoán được hắn trong tình huống như vậy còn có thể phản kích, cuống quýt xoay kiếm về tự bảo hộ.

Phung Ngọc Cửu nhân cơ hội này quát lên một tiếng, xuất ra chiêu thức đồng quy vu tận ngọc toái sơn khuynh, kiếm quang lướt qua, Yến Sở cùng người của Miêu Kim Cốc đều đồng loạt thối lui bốn năm bước, ít nhiều đều bị nội thương.

Phùng Ngọc Cửu cũng phun ra một ngụm máu tươi, từng ngụm từng ngụm thở phì phò.

Hắn nửa chết nhìn chằm chằm Yến Sở, hỏi: “Vì cái gì?!”

Yến Sở cách hắn gần nhất, bị thương khá nặng, bưng ngực cười lạnh nói: “Vì cái gì sao? Ta vốn dĩ chính là người của Miêu Kim Cốc!”

Phùng Ngọc Cửu trong lòng một mảnh đau đớn, “Yến Sở đâu? Ngươi giết hắn rồi?”

“Ta chính là Yến Sở của Khánh Ngọc Đường các ngươi, cũng là Yến Sở của Miêu Kim Cốc!” Yến Sở thở hổn hển một hơi lại lần thứ hai tấn công, có điều lúc này y đã thay đổi chiêu thức, tuy rằng vẫn là kiếm pháp, nhưng không còn là Khánh Ngọc kiếm pháp của Khánh Ngọc Đường.

Y ẩn núp ở Khánh Ngọc Đường đã lâu, biết rõ nội tình chiêu thức của Phùng Ngọc Cửu, tuy rằng nội lực thua xa Phùng Ngọc Cửu thâm hậu, thế nhưng thắng ở chỗ biết người biết ta, nhất thời cũng không rơi xuống hạ phong.

Bốn năm người của Miêu Kim Cốc vừa rồi bị đánh lui lại tiến lên lần nữa, mấy người đem Phùng Ngọc Cửu bao vây xung quanh.

Vết kiếm đâm ở ngực Phùng Ngọc Cửu không ngừng chảy máu, dần dần rơi vào tử lộ.

Quan Đông kiếm khánh ở ngay bên Phùng Ngọc Cửu không xa, mặc dù có tâm đến cứu giúp, thế nhưng nhính mình cũng bị ba người cuốn lấy thoát ra không được.

Đúng lúc này, Diệp Lăng Vân vừa vặn một kiếm kết liễu đối thủ của mình, quay đầu phát hiện ra tình huống nguy hiểm bên này, lập tức đánh tới cứu viện, lúc này mới cứu được một mạng của Phùng Ngọc Cửu.