Hạ Nắng

Chương 18: Đồ Vô tâm




Phong hôm nay nó bị ốm nặng theo như tin nhắn nó gửi cho cái Chi là nó bị sốt nóng

Cái Chi nó bất an từ tối hôm qua đến giờ. Ngồi trong giờ học mà cũng mãi không yên thân vì cái đầu cứ suy nghĩ mãi rằng

“Không biết Phong đã khoẻ chưa”

“Nó ở nhà một mình như vậy liệu có ổn không”

“ …………..”

Nó cứ nghĩ mãi nghĩ ra rất nhiều viễn cảnh không hề thuyết phục một chút nào

Nó sợ Hoàng Phong sẽ xỉu hay nguy kịch, bệnh trở nặng hơn nếu không có người bên cạnh (nhưng rồi lại bị quật một cú thật đau)

Suốt ngày hôm đó đối diện nó chỉ thấy mỗi hình bóng của con Thảo khó ưa ngồi ghế bên cạnh ghế của Hoàng Phong

Nó nhìn mà chán ghét con đấy ra mặt

Tự nhủ rằng sẽ không nghĩ nữa vì học xong nó sẽ bổ nhào qua nhà Hoàng Phong

Thế là một ngày học của khối 12 trôi qua dài đằng đẵng. Chi nó xém gục mấy lần vì không có điểm nhìn cho mình….

...****************...

Dù mệt mỏi nhưng nó vẫn cố hết sức đi tới nhà Phong

Từ trường học tới nhà nó cũng không xa lắm nên Chi quyết định đi bộ

Tới trước cửa nhà tâm trạng nó đã hớn hở hơn. Dù cửa mở nhưng nó cũng thử bấm chuông vài lần xem Phong có ra không

Đứng tại chỗ vài phút không thấy nên nó quyết định xông thẳng vào nhà

Nó kiếm Phong khắp phòng khách và phòng bếp nhưng không thấy ai nên quyết định đi lên phòng của Hoàng Thời Phong

Đi một mạch lên tầng thì nó nghe có tiếng ồn ồn phát ra từ phòng của Hoàng Phong

Nó không nghĩ nhiều mà đẩy cửa đi vào

Ôi trời! Hải Chi đã nhìn thấy cảnh tượng gì đây

Trước mắt nó là hình ảnh Hoàng Thời Phong ngồi chơi game trên máy pc lại còn bật nhạc để nghe bên dưới ghế đối diện giường nó thì là một bát mì ăn liền nước đã đóng váng mỡ lại

Phong vẫn chưa phát hiện ra có người đứng sau lưng vì nó đang rất tập trung lại còn hoà mình theo tiếng nhạc vang dội nữa chứ

Lưu Hải Chi tức quá nên la hẳn hai câu cho nó nghe để nói lên thái độ căm phẫn:

- “Hoàng Phong mày là đồ vô tâm”

- “Đồ lừa đảo”

- “Đồ vô tâm mày lừa taooooo”

Lúc này Phong mới giật mình sởn gai óc quay lại sau lưng nó nhẹ nhàng trở mặt lại thì thấy gương mặt tối sầm của Hải Chi

Lòng nó lo lắng như núi lửa lạnh cóng mấy ngàn năm nó sợ Chi sẽ mất bình tĩnh nên cũng bào chữa cho mình

- “Thật ra tao vẫn còn mệt lắm nhưng vì chán quá” Phong nói với sự ấp úng

- “Nhưng tao đã đỡ hơn rồi. Không sao nữa”

Lúc này Chi mới ngửa đầu lên cười một cái

Nhưng không hẳn là cười là sự đe doạ thì hơn

...****************...

Lúc này bên dưới tầng có tiếng đẩy cửa đi vào nhà Phong và Chi trên tầng nghe thấy nên cũng vội ra xem

Chúng nó tưởng người lạ vào nhà nên đi khẽ xuống nhà bếp vì đã nghe thấy tiếng động ở phòng khách

Cái Chi thì cầm ngay cái chảo, thằng Phong thì cầm cái cây đánh bóng chày để cạnh tủ lạnh

Cả hai cùng xông thẳng ra phòng khách hét toáng lên: “Ăn trộm ăn trộm”

Lúc này người đó còn bị Hải Chi bạt cho một tay vào đầu

Mặt mày đau đớn quay lại

Hoá ra là anh Huy. Cái Chi nó hết hồn trong tội lỗi

Anh Huy mới nhẹ nhàng giải thích vì sao lại lén lúc

Thì ra là anh thấy có giày giống của một cô bé ở trong nhà nên nghĩ Phong có khách vậy nên mới không dám lên để làm phiền hai đứa. Nhưng anh mới chính là người bị làm phiền

Chi nó ngập ngừng bản mặt nó trầm uất lại khẽ nói nhỏ mấy chữ: “Xin Lỗi anh”

Anh Huy biết nó thấy tội lỗi nên cũng giải vây

- “Anh không sao em đừng lo. Anh khoẻ lắm đấy”

Nói xong anh còn cười thật lớn với vẻ vui sướng lắm

Làm cái Chi cũng nhẹ nhõm hơn

Nó cũng cười tươi trở lại nói chuyện vu vơ với anh Huy và Hoàng Phong

Anh Huy còn ngỏ lời mời nó ở lại ăn cơm rồi hẳn về nó cũng vui vẻ đồng ý

Quả nhiên vì anh là người lớn cũng là trụ cột trong nhà Phong nên nấu ăn rất ngon. Nhất là món thịt heo chiên xù làm Chi nó ăn hai ba bát liền

Ăn cơm no nê nghỉ mệt thoả mãn thì nó cũng đi về

Anh Huy còn tiễn nó ra bãi đón xe buýt. Thấy nó lên xe an toàn rồi mới an tâm đi về nhà