Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi đi. Tất cả đều trở lại như trước lúc chia tay nhưng Tô Mạch trở nên dịu dàng hơn trước đây, nhưng chỉ một chút thôi. Văn Hạ thì sao? Cô cũng biết điều hơn. Là người vừa trải qua chia tay, cô cần cố gắng gìn giữ tình cảm không dễ gì có được này.
Đầu tiên, Văn Hạ bò dậy từ sáng sớm, mắt nhắm mắt mở học nấu cơm. Sau đó, cô đeo cà vạt cho Tô Mạch. Vì việc này mà Tô Mạch đã phải trả cái giá rất đắt. Bởi lẽ Văn Hạ luôn làm không tốt. Mỗi lần thắt cà vạt đều phải mất hơn hai mươi phút, trong khi Tô Mạch lại là người thiếu kiên nhẫn. Trước đây, anh rất thông minh và luôn biết muốn báo đáp lại sự cố gắng của phụ nữ thì cách tốt nhất là hãy vui vẻ hài lòng, như vậy thì Văn Hạ mới vui.
Sau đó anh phải ăn những món kỳ quặc mà Văn Hạ làm hằng sáng, mặc dù không hợp khẩu vị lắm nhưng cảm giác ngọt ngào đó đã chiến thắng tất cả mọi món ăn ngon.
Buổi sáng, thi thoảng Văn Hạ nhận được tin nhắn của Tô Mạch. Việc làm ăn của tiệm bỗng nhiên tốt lên. Hằng ngày, cô và Mèo con đều rất bận rộn. Dường như vì mối quan hệ với cô gái xinh đẹp Du Du mà có rất nhiều nam sinh đến tiệm uống cà phê. Thế nên Văn Hạ đang suy nghĩ xem có nên mời Du Du làm người phát ngôn cho cô không? Nâng tách cà phê đứng bên cửa, đây gọi là gì? Đây là "Cà phê Tây Thi" trong truyền thuyết.
Cẩm Sắt cũng được ra viện. Cô ấy lại đi làm và tiêp tục cuộc sống của mình. Thi thoảng, cô ấy đến đây ngồi thưởng thức tách cà phê do Mèo con pha và cùng Du Du, Văn Hạ tán chuyện. Văn Hạ cảm thấy những ngày tháng này thật tuyệt vời. Đương nhiên nếu không có cô nàng Tô Tịch đến gây chuyện thì sẽ càng tuyệt vời hơn.
Mấy ngày trước Tô Tịch vừa bước vào thì phát hiện ra Mộc Du ở đây, cô ấy lập tức kéo Mộc Du ra ngoài. Văn Hạ chạy ra ngăn lại. Tô Tịch nói cô lo cho người ngoài, uổng công cô ấy đối xử tốt với cô bao nhiêu năm nay. Tóm lại là nước mắt lại rơi.
Văn Hạ nhìn thấy cô ây như vậy nên cũng không tiện lên tiếng. Cô biết với tính khí nóng nảy thì cô nàng ghê gớm đó sẽ không chịu để Mộc Du ở đây nhưng Mộc Du đã nói với cô ấy rằng người đàn ông đó tự tìm đến Mộc Du. Khi đó Mộc Du cũng không biết anh ta đã có bạn gái. Hơn nữa, cho dù anh ta có bạn gái thì Mộc Du cũng không phải là đạo sĩ chính nghĩa, cô ấy chỉ chơi vui vẻ vài ngày, không thành thì chia tay. À không, vì tình cảm với Văn Hạ, Mộc Du đã bỏ rơi người đàn ông đó rồi.
Nhưng Văn Hạ không thể nói với Tô Tịch là người đàn ông đó tự đến với Mộc Du. Mộc Du đã không cần anh ta nữa. Điều này chẳng phải nghĩa là Tô Tịch không bằng Mộc Du sao? Cô nàng đó lái xe sẽ đâm chết người rồi bỏ đi mất. Chuyện này thật là đáng sợ!
Kết quả vẫn là Mộc Du tự giải thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm. Lúc đó Văn Hạ chỉ biết thở dài, tại sao ngoài Tô Tịch ra, người con gái nào cũng đều thông minh hơn cô vậy? Hôm đó, Mộc Du đứng trước mặt Tô Tịch cười chìa tay ra:
- Xin chào! Tớ là Mộc Du, họ Đoan Mộc. Dù trước đây xảy ra chuyện gì thì tớ cũng hy vọng có thể làm bạn với cậu. Chuyện trước đây. . . là do tớ không tốt.
Hóa ra Mộc Du họ Đoan Mộc, cái họ thật đặc biệt. Không đúng, điểm mấu chốt không phải ở đó. Một cô gái kiêu sa như vậy có thể cúi đầu xin lỗi và trân trọng tình bạn này khiến Văn Hạ rất cảm động. Cô đứng phía sau huých huých Tô Tịch, thì thầm bên tai:
- Vừa phải thôi. Dù sao em còn có anh Mạc Đông mà. Anh em nói, mấy hôm nữa anh ấy đến đấy.
Tô Tịch nghe cô nói như vậy lập tức dịu lại, nhíu mày, thở dài với dáng vẻ “Đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân”, cô ấy giơ tay, đập vào tay Mộc Du một cái rồi nói:
- Bỏ đi, bạn của chị Muỗi thì cũng là bạn của tớ. Hãy quên chuyện trước đây đi
Đó gọi là không đánh không quen. Ba cô gái vì một chàng trai với quan hệ gián tiếp hoặc trực tiếp mà trở thành tình bạn chân thành lâu dài, hoặc có thể gọi là “gian tình”. Thế nên mới nói, có lúc đàn ông cũng không phải là kẻ gây họa.
Hằng ngày, Minh Ưu vẫn đến tiệm cà phê Hạ Mạch 86o. Hằng ngày cậu vẫn ngồi ở góc đó nhìn Văn Hạ, vẽ, thở dài, rất ít nói nhưng trên môi vẫn nở nụ cười. Văn Hạ dần dần phát hiện ra một điều, chỉ khi nào Minh Ưu xuất hiện thì chắc chắn Mộc Du cũng sẽ đến. Tuy cô rất chậm hiểu nhưng với những chuyện tầm phào thì tuyệt đối không thể thiếu cô
- Này, em xem, có phải Du Du có vấn đề không? - Văn Hạ bò bên cạnh Văn Tịch đang chăm chú nhắn tin thì thầm
- Cậu ấy vốn đã có vấn đề mà, đầu óc ấy- Tô Tịch thuận miệng buông một câu. Tuy quan hệ giữa cô và Mộc Du rất tốt nhưng hai người, không ai chịu ai, ngày nào cũng cãi nhau. Bất kể nơi yên tĩnh nào có hai cô thì đều trở nên huyên náo. Người Trung Quốc có câu: Một cô gái tương đương ba trăm con vịt nhưng Mèo con nói, hai người con gái không phải là những cô gái bình thường, mỗi người bọn họ ít nhất phải năm trăm con vịt. Đó là khi Văn Hạ trầm tư. Còn nếu Văn Hạ cũng gia nhập hội thì ba cô gái này tuyệt đối phải tương đương hai nghìn con vịt quạc quạ quạc mãi không thôi.
- Không đâu, không đâu. Chị phát hiện ra dù có chuyện gì hay không thì Du Du cũng rất hay nhìn Minh Ưu. Liệu có phải là có tình cảm hay không? – khẩu khí buôn chuyện của Văn Hạ càng ngày càng rõ, dáng vẻ cũng càng ngày càng nhiệt tình nhưng Tô Tịch vẫn không để ý đến cô
Vậy mà cũng nói. Minh Ưu còn nhìn chị đấy thôi, nhìn chằm chằm là đằng khác- Tô Tịch ngoáy đầu lại bất cần nhìn Văn Hạ rồi lại cắm cúi vào chiếc di động của mình. Văn Hạ khinh thường người con gái như vậy, chỉ biết ôm điện thoại di động chờ niềm vui từ đàn ông. Có gì ghê gớm chứ?
- Xì! Em bịt cái miệng của mình lại đi. Nếu Tô Mạch mà biết thì chị chết chắc đấy. Minh Ưu đến tìm cảm xúc, em hiểu gì chứ?
- A…! Anh Mạc Đông sắp đến. Anh Mạc Đông sắp đến. Chị Văn Hạ, chị mau cùng em đi sắm quần áo đi – Tô Tịch nhảy từ trên ghế xuống, xúc động nói với Văn Hạ
Văn Hạ làm bộ thản nhiên, cố ý bình thản nói:
- Giờ em mới biết sao? Không phải là chị nói Mạc Đông sắp đến sao? Anh em nói mấy hôm rồi
- Vâng vâng! Anh ấy đến đây mở rộng việc kinh doanh. Ha ha! Mùa xuân của em lại đến rồi – Tô Tịch cười khanh khách khiến mấy vị khách đang uống cà phê cũng phải giật mình nhìn cô ấy
Bình thường, chắc chắn cô ấy sẽ nói:
- Nhìn bà đây làm gi?
Hôm nay tâm trạng cô ấy rất vui nên dịu dàng cười trừ dịu dàng nói:
- Hi hi! xin lỗi đã làm phiền
Văn Hạ làm ra vẻ suy sụp. Một người đàn ông có thể làm cho cô gái mạnh mẽ trở nên dịu dàng quả là tài giỏi. Cô gái này lại vô cùng đáng nể, có thể diễn chuyện tình nam nữ ở bất nơi đâu.
Từ sau khi quay về, Tô Mạch luôn cố ý giữ khoảng cách với Khâu Tư. Không biết có phải anh quá nhạy cảm hay là quá tự hào về mình mà anh luôn có cảm giác Khâu Tư đối xử với anh có cái gì đó không bình thường, cộng thêm cơn ghen của Văn Hạ khiến anh chỉ dám từ xa nói chuyện với Khâu Tư mà thôi.
Nhưng rốt cuộc vì là bạn bè làm ăn nên hai người không tránh được việc gặp nhau vì công việc.
Khâu Tư thì sao? Đối với sự né tránh của Tô Mạch cô có vẻ không vui. Những cô gái kiêu sa đều như vậy. Giống như Văn Hạ cảm thấy người khác đều phải nhường mình, cô đều chỉ là tùy hứng. Nhưng Khâu Tư thì khác, cô ấy là công chúa kiêu kỳ. Cô ấy cảm thấy mọi người đều phải ngưỡng mộ mình mới đúng. May mà Văn Hạ không nghe thấy câu này. Nếu không chắc chắn cô ấy sẽ chỉ vào mũi Khâu Tư mà nói:
- Công chúa có gì ghê gớm chứ? Chị cô đây là nữ vương, là mẹ công chúa đấy
Nhưng có rất nhiều chuyện, nếu bản thân không tranh giành thì có thể sẽ trở thành sai lầm, tranh giành thì có thể sẽ thành công. Thế nên sau vài ngày im lặng, cuối cùng Khâu Tư vẫn đến gõ cửa phòng Tô Mạch.
- Có chuyện gì vậy? – Tô Mạch nhíu mày nhìn cô gái đứng chặn trước cửa.
Khâu Tư cười, có cảm giác như câu nói của Tô Mạch rất buồn cười:
- Tối mai họp lớp, anh không quên đấy chứ?
- Đương nhiên. Phải rồi Mạc Đông cũng đến đấy. – Tô Mạch trả lời rất tự nhiên
- Vậy sao? Lâu rồi không gặp cậu ấy. Phải rồi. Anh có đưa “vợ chưa cưới” của anh đi không? Mọi người đều muốn gặp đấy – Khâu Tư tỏ ra rất bình thường với sự xuất hiện của Mạc Đông. Khi rất nhiều chuyện quay về thì đều sẽ dự đoán được. Tuy Trung Quốc rất lớn nhưng có nhiều thứ dù muốn tránh nhưng cũng chẳng được
- Ừ, tất nhiên rồi!
- Phải rồi, lần trước em không gây phiền phức gì cho hai người chứ? – Khâu Tư vẫn nhìn chằm chằm vào Tô Mạch, như thể không muốn bỏ qua bất kỳ nét mặt nào của anh. Nhưng thật thất vọng, Tô Mạch vẫn thản nhiên trả lời cô ta: “Tất nhiên là không! ”
- Khì khì! Vậy thì tốt. Phải rồi, nghe nói lúc trước, vợ chưa cưới của anh đã biểu diễn một vở kịch rất hay ở đây – Khẩu khí nói câu này của Khâu Tư khiến Tô Mạch chạnh lòng. Trước đây, sao anh không phát hiện ra cô gái này có thể nói như vậy chứ?
Chuyện Văn Hạ làm náo loạn công ty Minh Thị đã trở thành chuyện nhà nhà đều biết. Thường xuyên có các giám đốc bộ phận trêu đùa anh, nói nhà anh có bà chủ thật gan dạ. Anh không hề cảm thấy mất mặt hay điều gì vì anh thích Văn Hạ như vậy. Văn Hạ không sợ trời cũng không sợ đất. Hơn nữa anh cũng không nỡ để cô bị bắt nạt. Tuy cô nhân viên lễ tân đã nói những lời không phải với Văn Hạ nhưng anh không tìm cô ta để hỏi tội thì cũng đã là may lắm rồi. Đến bây giờ, cô nhân viên lễ tân nhìn thấy Tô Mạch đều hết sức dè chừng.
Tất cả mọi người đều biết, người đầu tiên đi dép lê bước vào công ty Minh Thị là vợ chưa cưới của Tô Mạch, là cô gái có tên Văn Hạ. Cô gái đó khiến các cô gái khác phải ghen tỵ và các chàng trai khác đều phát sợ.
Thực ra nhắc đến Mạc Đông, người có quyền phát ngôn nhất có lẽ là Tô Tịch. Tất cả những gì liên quan đến Khâu Tư đều đã kết thúc, đó cũng đều do Mạc Đông. Bởi lúc đó ngày nào Mạc Đông cũng luôn miệng nhắc đến cái tên Khâu Tư, trong lòng cũng nhớ đến Khâu Tư. Tuy nhiên Tô Tịch cũng vẫn tỏ vẻ điềm nhiên như không, bởi dùng con mắt của phụ nữ để nhìn, lúc đó rõ ràng là Khâu Tư đang có ý với Tô Mạch nhưng Mạc Đông vẫn cứ mê mẩn không thôi.
Cuối cùng Mạc Đông đã ra đi. Tô Tịch đem mọi thứ đổ dồn vào Khâu Tư. Bởi lần đó cô đã lén bám theo Mạc Đông và thấy anh nói với cô ta:
- Anh yêu em. - Anh mắt người con trai tràn ngập sự chờ đợi và mong ngóng, ánh mắt của cô gái lạnh lùng và giá băng. Điều đó khiến cho Tô Tịch thật sự đau lòng thay cho Mạc Đông. Đúng vậy. Khâu Tư đã từ chối anh vì cô nói rằng anh không bằng Tô Mạch.
Mạc Đông đi rồi, không nói gì mà bỏ đi. Tô Mạch là người bạn tốt nhất của anh. Anh biết Tô Mạch không có ý gì với Khâu Tư nhưng người con gái anh yêu lại có tình cảm với người bạn của anh. Anh bị kẹp ở giữa mới là người khốn khổ nhất. Tay trái viết chữ "yêu", tay phải viết chữ "tình", bên nào cũng khó bỏ. Cuối cùng, chỉ có thể lựa chọn kết cục im lặng như thế.
Có thể đến bây giờ Tô Mạch vẫn không biết tại sao Mạc Đông bỗng nhiên lại bỏ đi, tại sao Khâu Tư đột nhiên nhiệt tình với anh nhưng Tô Tịch biết, đây đúng là giấc mơ bao năm đè nén lên tất cả mọi người. Nhưng cô không biết liệu giấc mơ này có là giấc mơ đẹp không? Cô chỉ biết Mạc Đông đã quay về. Cô đã khôn lớn và cô có thể giành lại hạnh phúc của mình như Văn Hạ.
Minh Ưu ngồi trong góc và cảm giác luôn có một đôi mắt nhìn cậu, nhưng cậu vờ như không biết vì cậu đã sớm quen bị chú ý như vậy. Nhiều lúc có rất nhiều người sinh ra đã phải sống trong môi trường như vậy, không thể kháng cự mà đành phải thích nghi.
Mộc Du đứng sau lưng nhìn cái bóng gầy yếu của Minh Ưu. Thực ra, khi vừa nhập học, cô đã từng nghe nói khoa Mỹ thuật có một nam sinh như vậy. Tao nhã. lạnh lùng, ít nói, u sầu, cả trường đồn Minh Ưu giống như tượng thần. Từ nhỏ cậu đã có thành tích đặc biệt tốt, vẻ ngoài hoàn mỹ, gia đình giàu có, lại chưa từng có bạn gái, thế nên tất cả các nữ sinh đều nghĩ, người con gái thế nào mới có thể đứng bên cậu. Trước đây, Mộc Du rất khinh thường những cô gái đó nhưng khi thật sự tiếp xúc với nam sinh này thì cô cũng không tránh khỏi ý nghĩ, rốt cuộc cô gái thế nào mới xứng với chàng trai này đây?