Hạ Mạch 86 Độ

Chương 15




Văn Hạ và Hà Khanh ngồi bên cửa sổ uống cà phê do Mèo con pha. Bây giờ, Văn Hạ mới bắt đầu học cách thưởng thức cà phê. Cô thích nhất là cà phê sữa Cappuccino. Hết cách, cô không tài nào chịu nổi vị đắng của cà phê đen, thế nên cô không hiểu Hà Khanh ngồi trước mặt đang uống cà phê đắng như vậy mà hoàn toàn không biểu lộ cảm xúc nào.

- Không đắng ư? – Văn Hạ nghiêng đầu hỏi.

Hà Khanh nhìn dáng vẻ đáng yêu của Văn Hạ thì không kìm được nụ cười, vừa có chút miễn cưỡng lại vừa có chút do dự. Anh nhẹ nhàng nói:

- Đau khổ trong lòng thì dù uống gì cũng không có cảm giác.

Văn Hạ đang lên tiếng hỏi tại sao thì Hà Khanh như hiểu ra cách nghĩ của cô, lập tức phân tích. Giọng anh trầm lắng:

- Hồi học cấp ba vẫn như thế. Bao nhiêu năm không hề thay đổi.

- Phải. Vẫn là như thế. Nhưng anh vẫn thế, đến giờ anh vẫn là thần tượng không ai vượt qua được. Thậm chí bây giờ em gái em còn hỏi, anh Hà Khanh năm đó thế nào, thế nào rồi? Không ngờ lại gặp được anh ở đây. Không phải anh nói đi Bắc Kinh sao? – Văn Hạ nhớ lai những chuyện cũ, cảm giác bây giờ cũng đã trưởng thành hơn một chút. Tuy giọng nói có chút nhạo báng nhưng đối với những ký ức của ngày xưa vẫn làm cô xúc động.

Nụ cười của Hà Khanh dần trở nên ấm áp. Ít nhất nó đã khiến Văn Hạ cảm thấy dường như người đàn ông này sau nhiều năm xa cách đã gần gũi với cô hơn nhiều, có thể nói lúc đó không có cô nữ sinh nào trong trường không thầm yêu anh. Anh hoàn hảo, đẹp trai, khí khái, đúng là hoàng tử trong truyện cổ tích mà mọi người đều yêu mến. Đương nhiên, Văn Hạ cũng là một trong những cô nàng luôn yêu thích các anh chàng đẹp trai nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ thật sự yêu anh hoặc là có được tình yêu của anh. Cô chỉ là cảm thấy anh rất tốt, rất ưu tú, sùng bái anh, nói đúng là có cảm tình. Thế nên khi anh thật sự đứng trước mặt cô, nói chuyện với cô thì cô cũng không quá bất ngờ hay cảm động mà chỉ giống như một người bạn cũ vì đối với người đàn ông không hề hiểu cô này thì cô lại rất hiểu anh.

- Thế chị Cẩm Sắt thế nào rồi ạ? Lúc đó, chúng em còn ở bên nhau. Lâu lắm rồi không gặp chị ấy. – Rốt cuộc Văn Hạ vẫn là một đứa trẻ hiếu kì. Thực sự trong lòng cô vẫn nhớ Tô Mạch nói chuyện Hà Khanh sắp li hôn. Không phải vì lí do khác mà chỉ là vì trong mắt cô tình yêu của Hà Khanh và Lý Cẩm Sắt chính là thần thoại. Lúc đó, cô tự nói với lòng mình, Văn Hạ phải tìm được một người đàn ông yêu mình như Hà Khanh yêu Cẩm Sắt nhưng bây giờ thì sao? Thay đổi như vậy sao?

Hà Khanh thoáng nở nụ cười trên khóe môi nhưng khi nghe Văn Hạ hỏi đến Cẩm Sắt thì ánh mắt anh tối lại, nụ cười cũng không còn ấm áp nữa mà mang chút nhạo báng hiếm thấy. Anh bê tách cà phê lên nhấp một hớp, hai tay đan vào nhau, mặt xoay ra nhìn dòng người qua lại ngoài cửa sổ. Khung cảnh đẹp đó, bất giác khiến Văn Hạ cảm thấy xót xa.

- Bọn anh…từ khi quen nhau đến giờ đã tròn 10 năm. Bảy năm gian khổ đã qua nhưng lại mắc kẹt ở đây. Khì khì! Bọn anh …sắp li hôn. – Đây là lần đầu tiên Hà Khanh nói với người khác về chuyện này. Dù là bạn bè hay người thân, anh tuyệt đối không nhắc đến. Trong lòng anh luôn cảm thấy họ sẽ không chia tay, Cẩm Sắt chỉ mất bình tĩnh thôi, qua một thời gian rồi sẽ trở lại như cũ nhưng hôm nay, cô ấy lại nói như vậy. Cô ấy nói nhất định phải ly hôn, còn anh, có lẽ là gặp lại đồng hương Văn Hạ khiến tâm trạng anh trở nên yếu đuối hoặc là anh đang rất muốn tìm người tâm sự. Tóm lại, anh đã nói ra như vậy. Đây là lần đầu tiên nhưng anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Văn Hạ cũng nhíu mày theo lời anh nói. Hóa ra thần thoại cũng có một ngày tan vỡ hay thế giới này vốn không cho phép thần thoại tồn tại nên hai người yêu nhau như vậy mới có thể chia tay. Cô gái thường xuyên cãi nhau với Tô Mạch như cô chẳng phải càng nguy hiểm hơn sao? Cô chậm rãi nói:

- Tại sao lại li hôn?

Hà Khanh ngoái đầu nhìn cô, dường như anh không ngờ cô sẽ hỏi như vậy. Rốt cuộc anh và cô cũng không quá thân thiết. Theo cách nói của mọi người, câu hỏi cụa Văn Hạ có vẻ hơi đường đột nhưng lúc này, cô vốn không để ý điều gì, cô chỉ muốn biết, rõ ràng là hai người yêu nhau như vậy mà tại sao lại chia tay?

Hà Khanh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Đôi mắt u buồn không nhìn Văn Hạ nữa mà ngoảnh ra cửa sổ, anh nói:

- Anh cũng muốn biết tại sao.

Dường như khi trả lời anh cũng đang cố tự hỏi chính mình. Tại sao? Rốt cuộc tại sao ngày hôm nay, họ lại bước đến quãng đường này? Rất lâu! Trong cửa tiệm không có khách. Rất yên tĩnh! Hai người không nói gì. Mỗi người đều nghĩ đến chuyện riêng của mình. Trong cách yên tĩnh như vậy, người ta chỉ có thể nghe thấy tiếng Mèo con không ngừng gõ bàn phím giống như cậu đang dùng ngôn ngữ của mình để miêu tả lại tình cảm của mỗi người.

Tốt nhất vẫn là Hà Khanh phá vỡ bầu không khí trầm lắng đó trước tiên. Một người đàn ông thảnh đạt sẽ không để chuyện tình cảm chiếm trọn thời gian và tinh thần của mình. Thế nên anh có thể khống chế cảm xúc rất tốt, hơn nữa chắc chắn còn có thể hiểu rõ cảm xúc của người khác.

- Đừng nói chuyện của anh nữa. Nói chuyện của em đi. Sao em và Tô Mạch lại ở bên nhau? Anh thật không ngờ lại gặp em ở đây.

Văn Hạ biết Hà Khanh không muốn nhắc đến Cẩm Sắt. Cô hơi mỉm cười, dáng vẻ của một cô gái hạnh phúc, nhìn anh nói:

- Hồi đó, em rất muốn tìm một chàng trai đối với em thật tốt, thật tốt. Sau đó, em tình cờ gặp Tô Mạch. Em đã cùng anh ấy đến đây. Sau đó thì như anh đã thấy.

Văn Hạ cố gắng nói thật nhẹ nhàng. Cô muốn điều tiết không khí u buồn đang tồn tại quanh đây. Thực ra, cô có thể nói rõ hơn về tình yêu của cô, về sự hi sinh, về sự kiên trì của họ nhưng chẳng có ý nghĩa gì cả. Cô cảm thấy, tình yêu là chuyện của hai người, dù đắng cay hay ngọt ngào thì họ cũng tự mình nếm trải. Người khác khó có thể cảm nhận được. Thế nên cô không cần người khác ngưỡng mộ, không cần người khác ngợi khen, chỉ muốn lặng lẽ giữ gìn hạnh phúc của mình.

- Ừ! Em có con mắt tinh tường thật đấy. Tô Mạch là một chàng trai rất có tiền đồ. Phải rồi. Em ghi lại số điện thoại của anh nhé. Lúc nào rảnh, chúng ta có thể đi ăn cơm, tán gẫu. – Cảm giác như Hà Khanh chưa hề trải qua nỗi buồn, giọng nói của anh trở nên nhẹ nhõm, khuôn mặt cũng nở nụ cười.

- Vâng. Được ạ. Hì hì! – Cuối cùng Văn Hạ dành cho Hà Khanh nụ cười ngọt ngào như một đứa trẻ và trong lòng anh cũng khắc sâu nụ cười của cô gái này. Có người nói, nụ cười đẹp có thể xua tan mây đen trên bầu trời. Anh cảm thấy, lúc này, nụ cười của Văn Hạ có đủ sức mạnh như vậy.

Hà Khanh ngồi một lát rồi đi. Mèo con chạy đến bò ra bàn, giả vờ không hiểu gì lắc đầu, chỉ nói với Văn Hạ:

- Nói đi, không phải chị muốn trèo tường đấy chứ?

Văn Hạ nện cho cậu ta một cái, trừng mắt nhìn:

- Trèo cái đầu cậu ấy. Tôi làm gì có thời gian. Đó là anh học khóa trên tôi. Cậu nói xem, tại sao người hiện đại có thể tự giày vò mình như vậy? Có chuyện hay không có chuyện đều li hôn. Cậu không biết đâu. Hồi đó, họ cực kì yêu nhau, đến giáo viên cũng không ngăn cản được. Người ta cái gì cũng xuất sắc, cuối cùng cùng nhau thi đạt điểm cao. Tốt nghiệp, họ lấy nhau. Lẽ đương nhiên, chuyện của họ giống như chuyện cổ tích vậy.

Mèo con ngồi trước mặt nhìn cô nói:

- Chị đấy, chị vẫn nghĩ hiện thực xã hội quá lí tưởng. Tô Mạch luôn bảo vệ chị như vậy. Chị vốn không biết rốt cuộc xã hội này tàn khốc đến thế nào đâu. Tình yêu như vậy có lúc sẽ khó mà sinh tồn được.

Văn Hạ không nói thêm nữa vì cô không đồng tình với lời nói của Mèo con. Tình yêu là thứ quan trọng nhất trong cuộc đời của cô. Sự nghiệp là vật điều chỉnh cuộc sống. Nếu cô vì cái gọi là sự nghiệp mà vứt bỏ tình yêu, vứt bỏ Tô Mạch thì không thể. Nhưng Tô Mạch thì sao? Anh cũng như vậy không? Dạo này anh càng lúc càng bận hơn. Cô cảm thấy họ đang dần xa nhau. Vì mỗi lần về nhà đều cãi nhau. Không được. Để giữ gìn tình yêu của mình, cô nhất định phải trở về và làm cho Tô Mạch hiểu. Đúng rồi. Cô phải quyết tâm trở thành một người con gái tốt hiểu chuyện, ngoan ngoãn, khéo léo.

Buổi tối, khi về nhà, Tô Mạch vẫn về rất muộn, Văn Hạ vẫn cố tỏ ra vui vẻ. Dường như lúc sáng cô đã nghĩ như thế, cô phải kiên trì giữ gìn tình yêu của mình. Cô biết rõ là mình ngang bướng nhưng cô muốn xem liệu cô có thể có được người đàn ông bao dung vô điều kiện với tất cả mọi ngang bướng của cô không? Tô Mạch đã làm rất tốt. Mặc dù anh sẽ giận dỗi cãi nhau với cô nhưng đối với một người như vậy mà nói thì đã khó khăn lắm rồi.

Hơn mười giờ, Tô Mạch vừa cùng Khấu Tư ra khỏi nhà hàng, hai ngày bận rộn tối tăm mặt mũi, anh vốn sợ về nhà Văn Hạ lại làm loạn nên cố ý bịa chuyện nhưng khi vừa mở cửa ra thì anh thấy Văn Hạ mang theo nụ cười dịu dàng ra đón khiến anh bất ngờ. Chuyện này có thể không bình thường nhưng không đợi nét kinh ngạc trên mặt anh tan đi Văn Hạ đã ngọt ngào lên tiếng:

- Chồng à, chồng có mệt không? Chồng ăn cơm chưa?

Tô Mạch nghi ngờ nhìn cô, lo lắng nói:

- Cưng à, em không sao chứ?

- Tất nhiên là không sao rồi. Em cảm thấy trước đây em đối xử với chồng không tốt lắm nên em muốn bù đắp cho chồng. Em sợ có ngày chồng đi theo người khác mất. - Văn Hạ vẫn cười hì hì nhưng lời nói có ý cảnh cáo cực kì rõ ràng. Dường như nếu Tô Mạch thật sự có một ngày như vậy thì nhất định cô sẽ róc da róc thịt anh chứ không phải chỉ là chiến tranh lạnh nữa.

Tô Mạch xoay người cầm tay cô, ôm cô vào lòng, nâng mặt cô lên, nhẹ nhàng dỗ dành:

- Em yên tâm. Không có ngày đó đâu. Sao hôm nay bỗng nhiên em lại nói điều này?

Văn Hạ rời khỏi anh, bước đến ngồi xuống chiếc sofa trước mặt thở dài, nói:

- Hôm nay, em tình cờ gặp Hà Khanh. Anh ấy đúng là sắp chia tay với Cẩm Sắt. tại sao lại phải li hôn chứ? Nếu như vậy thì đừng kết hôn có phải tốt hơn không. Tô Mạch, chúng ta phải suy nghĩ cho kỹ, rốt cuộc có muốn ở bên nhau trọn đời không? Nếu không thì chúng ta đừng dễ dàng kết hôn. Đến lúc đó, em sẽ không chịu đựng nổi mất, em sẽ khóc chết mất.

Tâm trạng của Văn Hạ rất buồn khiến Tô Mạch cảm thấy xót xa. Anh vốn không thân với Hà Khanh lắm nhưng tình cờ quen nhau và trở thành bạn. Mỗi lần nghe Văn Hạ nhắc đến tên người đó, anh đều không thấy vui. Hơn nữa, chỉ cần Văn Hạ nhắc đến tên người đàn ông khác là anh đã thấy không vui rồi. Anh luôn tự nói với bản thân, đừng yêu một cách quá đáng như vậy. Đến lúc đó sẽ làm khổ lẫn nhau. Nhưng bây giờ thì sao? Dường như anh đã có thể khống chế được bản thân và quên nó đi.

Văn Hạ vẫn đang đắm mình trong một mớ tâm trạng hỗn độn. Cô không nhìn Tô Mạch. Cô lo lắng cho tình yêu của họ. Anh cũng lo lắng cho tình yêu của họ. Cô sợ mình yêu quá ít, anh sợ mình yêu quá nhiều.