Ho nhẹ một tiếng, vị quân nhân lại nói tiếp.
- Tôi đoán chừng, mọi người cũng biết được lý do vì sao chúng ta được cử tới đây rồi đúng hay không?
Hai trăm người phía dưới nghe được lời này, thì thần sắc của ai cũng nghiêm trọng, đồng thời hô to.
- Đã biết, thưa đội trưởng.
Vị đội trưởng gật đầu.
- Tốt lắm.
- Mặc dù mọi người đã biết, nhưng hiện tại vẫn còn thời gian, nên tôi sẽ nhắc lại thêm một lần nữa.
Một tay chỉ lên bầu trời bao phủ mây đen kịt, vị đội trưởng nói.
- Không biết nguyên do như thế nào, nhưng vài giờ trước toàn bộ Trái Đất đã bị mây đen bao phủ.
- Mặc dù cho tới hiện tại, ngoài việc mây đen che phủ, kèm theo một lượng lớn sấm sét ra, thì tất cả mọi thứ đều rất bình thường, căn bản không có thiệt hại gì khác.
- Nhưng đó chỉ là hiện tại mà thôi, không một ai biết được tương lai sẽ như thế nào, vì thế mà chúng ta được phái tới đây để điều tra về dị tượng đó.
Vị đội trưởng dứt lời, ở phía dưới mọi người bắt đầu xôn xao cả lên, trong đó có một người giơ tay đứng lên nói.
- Thưa đội trưởng, điều tra dị tượng thì chúng ta có thể hiểu, nhưng tại sao chúng ta phải tới nơi này?
- Nhìn qua thì nơi này cũng như những nơi khác, đều bị mây đen bao phủ, căn bản không nhìn ra điểm nào khác biệt nha.
Nghe được câu hỏi này, toàn bộ mọi người đều im lặng nhìn về phía đội trưởng, chờ đợi hắn trả lời, bởi vì đây cũng là thắc mắc của bọn họ.
Vị đội trưởng lúc này mới gật đầu nói.
- Đúng vậy, tuy nhìn không ra điểm nào khác biệt, nhưng đây là tin tức mà chính Tổng Thống thu được.
- Theo nguồn tin cho biết thì chỗ này là nơi mà đám mây đen bắt đầu xuất hiện, và cũng tại chỗ này, có tồn tại một người biết được nó từ đâu ra.
- Trước mắt, cấp trên giao cho chúng ta hai nhiệm vụ.
- Thứ nhất, bằng mọi giá, chúng ta phải bảo vệ người đó, không được làm người đó nổi giận, cho tới khi Tổng Thống tới đây đích thân gặp mặt người nọ để nói chuyện.
- Thứ hai, chúng ta không được phép tiến vào núi, chỉ có thể đứng tại chỗ này, bất cứ ai trái lệnh tiến vào núi liền xem như đào ngũ, xử bắn tại chỗ.
Hai trăm người đồng loạt hít vào một hơi khí lạnh, người quân nhân vừa đặt câu hỏi lại một mặt mộng bức hỏi tiếp.
- Nhưng thưa đội trưởng, nếu chúng ta không tiến vào núi, thì làm sao tìm được người nọ? Và làm sao có thể bảo vệ người nọ đây?
Hai trăm người đồng thời im lặng, chăm chú nhìn về vị đội trưởng, chỉ thấy hắn cười khổ lắc đầu.
- Tôi cũng không biết, đây cũng là điểm mà tôi không thể hiểu được.
- Nhưng mà…
“Các ngươi không cần tìm nữa, những lời các ngươi vừa nói, ta đều đã nghe được.” Ngay lúc vị đội trưởng này còn muốn nói gì đó, thì một giọng nói nhẹ nhàng nữ tính vang lên, giọng nói tuy nhỏ nhẹ, nhưng tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe được rõ ràng.
Hai trăm người đồng loạt biến sắc, đưa tay giữ chặt lấy khẩu súng trên vai, nhanh chóng chú ý nhìn xung quanh.
Vị đội trưởng cau mày, bởi vì hắn nhìn xung quanh căn bản không có một người nào, như vậy giọng nói ban nãy là từ đâu ra?
Lúc này, Nam Cung Mị Ảnh đột nhiên xuất hiện trước mắt vị đội trưởng.
Sự xuất hiện của nàng khiến vị đội trưởng này toàn thân đều phát lạnh, bởi nàng xuất hiện chỉ trong chớp mắt mà thôi, lúc trước hắn rõ ràng nhìn không thấy một ai, nhưng chỉ vừa chớp mắt một cái thì liền nhìn thấy một cô gái đứng trước mắt mình.
Vị đội trưởng hoảng sợ, hai trăm người phía sau cũng không khác mấy, tất cả đều giật nảy mình.
Vị đội trưởng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đánh giá nữ nhân trước mặt một chút, là một vị mỹ nữ, một tay cầm theo một thanh kiếm sắc lạnh, mang một bộ tóc đen, mắt đen, khuôn mặt lạnh như băng, nhưng lại mang theo dáng vẻ đặc trưng của người phụ nữ châu Á, lại nghĩ tới nơi này là Việt Nam, hắn hít vào một hơi rồi dùng tiếng Việt để hỏi.
- Xin hỏi, cô là ai? Vì sao lại tới nơi này?
Nam Cung Mị Ảnh khuôn mặt không biểu thị bất kì cảm xúc nào, lạnh nhạt trả lời.
- Ta sao? Ta là người mà các ngươi vừa nhắc tới.
Vị đội trưởng thở ra một hơi nhẹ nhõm nói.
- Cô thật là người đó sao? Vậy thanh kiếm trên tay cô là dùng để phòng thân đi?
Nam Cung Mị Ảnh mặt không đổi sắc, nàng suy nghĩ một chút, nàng cầm Hàn Băng Kiếm trong tay chỉ là để chém giết những tên không có mắt mà thôi, nhưng xem như là để phòng thân cũng không sai, vì thế nàng gật đầu coi như trả lời.
Nhận được câu trả lời, vị đội trưởng mỉm cười, một tay lấy ra chứng nhận quân đội đưa lên phía trước, đồng thời giới thiệu.
- Giới thiệu một chút, chúng tôi thuộc quân đội của nước Mỹ, còn tôi là đội trưởng của tiểu đội này.
- Hiện tại chúng tôi có nhiệm vụ phải tới đây để bảo đảm an toàn cho cô, vì thế cô có thể cất thanh kiếm đi được rồi.
Nghe xong lời của vị đội trưởng, Nam Cung Mị Ảnh mặt không đổi sắc, tùy ý gật đầu, nhưng cũng không có hành động cất lại thanh kiếm trên tay.
Vị đội trưởng cau mày một cái, hắn có chút khó chịu, đe dọa nói.
- Phiền cô hãy mau cất lại thanh kiếm, còn bằng không, chúng tôi phải dùng tới vũ lực để cưỡng ép đoạt đi thanh kiếm của cô.
Nghe được lời này của vị đội trưởng, Nam Cung Mị Ảnh có chút hứng thú cười nói.
- Ồ? Muốn dùng vũ lực sao? Ngươi suy nghĩ kĩ một chút nha, nếu hiện tại ngươi dùng vũ lực với ta thì sẽ khiến ta không cao hứng đây.
- Mà một khi ta đã không cao hứng, thì cấp trên sẽ trách tội,… các ngươi gánh được sao?
“Cái này…” Tên đội trưởng cứng họng, hắn thật sự không thể nào gánh được tội danh này, trầm mặc một chút, tên đội trưởng vẫn cứng rắn nói.
- Tuy rằng sẽ bị trách phạt, nhưng ta làm vậy chỉ vì giữ an toàn cho quân sĩ, nên dù cho cấp trên có phạt thì ta vẫn chấp nhận.
Nghe đội trưởng nói lời này, không phải toàn bộ những quân nhân phía sau đều hiểu, nhưng vẫn có một số ít hiểu được, họ liền dùng tiếng Anh phiên dịch lại cho những người cạnh bên, sau khi hiểu được những lời này, toàn bộ hai trăm người, hai mắt đều sáng lên, một người đứng ra hai mắt hình viên đạn nhìn chằm chằm vào Nam Cung Mị Ảnh rồi dùng tiếng Việt để nói.
- Yên tâm đi đội trưởng, nếu cấp trên có trách phạt, chúng ta sẽ đồng thời chịu phạt chung với đội trưởng.
Tên đội trưởng này nghe vậy liền mỉm cười gật đầu, sau đó lại quay mặt về phía Nam Cung Mị Ảnh rồi nói.
- Cô đã thấy rồi, hiện tại phiền cô hãy bỏ kiếm xuống, còn bằng không thì đừng trách bọn tôi.
Nam Cung Mị Ảnh không chút nào ngạc nhiên, thay vào đó thì vẻ mặt nàng tràn đầy thưởng thức mà nhìn về những người quân nhân này, nàng gật đầu nhẹ nhàng nói.
- Ta rất thưởng thức tinh thần đồng đội của các ngươi.
- Chưa kể tới tinh thần đồng đội dù có cao tới mức nào đi nữa, nhưng sự thật là chỉ bằng các ngươi, không có khả năng buộc ta buông vũ khí.
Nói đùa cái gì? Bọn hắn có hai trăm người, còn nàng chỉ có một mình mà thôi, chưa nói tới nàng thân là một nữ nhân, lại lớn lên xinh đẹp như vậy, chỉ cần nhìn qua thì ai cũng đoán được là nàng dùng đa phần thời gian để đi làm chăm sóc sắc đẹp, làm gì trải qua luyện tập? Bọn hắn thân là quân nhân, muốn ép nàng buông vũ khí còn không phải đơn giản hay sao?
Cũng vì thế, mà tên đội trưởng cũng không để tâm những lời nói của Nam Cung Mị Ảnh, hắn khinh thường bĩu môi một cái rồi nói với tên quân nhân phía sau.
- Cậu, mau tiến lên tước đoạt vũ khí của cô ta, nhưng cũng đừng ra tay quá nặng, dù gì cô ta là người mà chúng ta phải bảo vệ trong nhiệm vụ lần này a.
“Tốt, đội trưởng, tôi đã biết rồi.” Người quân nhân được gọi lên lúc này nở nụ cười vui vẻ nhận lời nhanh chóng cởi ra giáp, mũ rồi chạy tới, còn những người phía sau đều một dạng la ó bĩu môi.
Tước đoạt vũ khí… dạng này nha, đây là phải trải qua tiếp xúc thân thể, đám quân nhân này lại ở trong quân ngũ lâu ngày không được thấy nữ nhân, Nam Cung Mị Ảnh lại xinh đẹp như vậy, nếu còn không nhân cơ hội này tranh thủ làm bậy một chút thì căn bản không phải nam nhân a.
Mặc dù nói như vậy, nhưng tên quân nhân được gọi lên vẫn rất tỉnh táo, cũng không dám làm quá mức, Nam Cung Mị Ảnh dù gì cũng là người mà bọn hắn phải bảo vệ, nếu nàng bị chơi hỏng thì bọn hắn cũng hết đời, hắn chỉ muốn hù dọa nàng mà thôi, đồng thời khi nàng hoảng loạn thì hành động của nàng sẽ có sơ hở, giúp hắn có thể dễ dàng hơn trong việc đoạt kiếm mà không phải làm tổn thương nàng.
Tên quân nhân vẻ mặt dâm tà tiến lại gần, nhưng từ trong mắt hắn Nam Cung Mị Ảnh có thể nhìn ra rằng, hắn chỉ muốn hù dọa nàng mà thôi, cũng không muốn làm ra hành động gì quá đáng, nhận ra ý đồ của hắn, nàng mỉm cười nhàn nhạt nói.
- Ngươi rất may mắn, bởi vì ngươi vẫn giữ được bình tĩnh, không muốn làm ra hành động thất lễ đổi với ta, nếu không thì hiện tại ngươi đã mù…
….Hết Chương 250….