Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ

Chương 236: Nguồn gốc của Yêu Ma




Lại qua thêm hai giờ đồng hồ, dưới sự giúp đỡ của Nguyên Anh, tiểu Long cuối cùng đã hấp thu hết số lượng Ma Tướng còn lại trong phong ấn, đồng thời số ma khí bên ngoài cũng bị hấp thu sạch sẽ, kể từ thời điểm này, trên thế giới sẽ không còn Ma Tướng hoặc Ma Vương nữa, chỉ còn lại những tên Ma Binh rải rác mà thôi.



Những tên Ma Binh này về sau bọn người Lâm Cường sẽ từ từ giải quyết triệt để, có thể nói rằng, đám yêu ma đã chính thức toàn diệt.



“Cuối cùng cũng kết thúc.” Lâm Cường có chút thổn thức, kể từ khi trở thành Hùng Vương, dù ông nằm mơ cũng không dám nghĩ rằng đám yêu ma sẽ chính thức toàn diệt ở đời của mình đâu.



“Chưa đâu cha, vẫn còn một tên chúng ta cần phải giải quyết trước khi về đây” Lâm Thanh Phong tỉnh táo lên tiếng nhắc nhở, kéo Lâm Cường ra khỏi mộng tưởng.



Nói rồi Lâm Thanh Phong lại nhìn về hướng Long Vương.



- Ngươi có thể ngừng diễn, bọn hắn đã bị hấp thụ hết rồi.



Nghe được lời này của Lâm Thanh Phong, bọn người Lâm Cường sắc mặt cũng ngưng trọng trở lại nhìn chằm chằm về phía Long Vương không ai dám buông lỏng.



“Haha, không uổng là người khiến ta cảm thấy ưa thích, liền biết phối hợp với ta để diễn trò như vậy.” Giọng nói ôn hoà của Long Vương cất lên, không như trước đó khiến người nghe cảm thấy gai người, nếu không phải tận mắt chứng kiến thì không ai có thể nghĩ được đây là cùng một người nói.



Lâm Thanh Phong cũng không coi đây là lời khen ngợi, hắn bĩu môi.



- Rất đơn giản mà, chỉ cần không phải người ngu thì liền nhận ra được điểm này, ngươi thử nghĩ xem có tên nào dám đứng yên một chỗ hơn hai giờ đồng hồ? Đó căn bản là muốn chết.



- Ngươi không thấy tiểu Long sao? Hắn chỉ chờ ngươi hơn hai phút thì liền chạy đi hấp thụ đám Ma Tướng kia rồi, ta cùng Nguyên Anh lưu lại giám sát ngươi chỉ để phòng hờ mà thôi.



- Hiện tại ngươi có thể nói ra mục đích của ngươi rồi.



“Haha, tốt thôi ta sẽ không dài dòng nữa, ta muốn đi cùng với các ngươi.” Long Vương giọng nói rất vui vẻ liền nói ra ý định của mình.



Nghe được lời này, bọn người Lâm Cường thần sắc đều chấn động, phải biết Long Vương là dạng tồn tại còn mạnh mẽ hơn Ma Vương, nhưng hiện tại Long Vương muốn thần phục Lâm Thanh Phong là ý vị như thế nào?



Điều này có nghĩ là bọn họ không cần tiếp tục lo lắng tới chuyện Long Vương sẽ gây phiền toái, mà bọn họ còn có thêm một tên đồng minh cực kì mạnh mẽ, mặc dù đám yêu ma đã bị giải quyết dứt điểm, nhưng ai biết về sau sẽ như thế nào? Hiện tại lại có thêm một đồng minh mạnh mẽ nhưng không bao giờ chết, cơ hội tốt như thế này ai muốn bỏ qua a?



Nghĩ được điểm này Lâm Cường vẻ mặt kích động nhìn qua Lâm Thanh Phong, chỉ thấy hắn bĩu môi.



- Tại sao bọn ta phải cho ngươi theo?



Bọn người Lâm Cường đồng loạt trợn mắt há mồm, tiết tấu này là sao? Đây là muốn từ chối Long Vương nha? Không sợ nói như vậy sẽ khiến hắn trở nên điên cuồng sao?



“Haha, ta liền biết ngươi sẽ không dễ dàng đồng ý, nếu ngươi giống như những tên kia mù quáng khao khát sức mạnh của ta thì ta sẽ phải suy nghĩ lại đây.” Không giống như đám người Lâm Cường suy nghĩ, Long Vương không tức giận mà ngược lại còn vui vẻ tán thưởng.



Nhưng câu nói của Long Vương lại khiến cho bọn người Lâm Cường cảm thấy xấu hổ, đúng thật là bọn họ khao khát sức mạnh của Long Vương tới mức mù quáng, thậm chí bọn họ còn không suy nghĩ tới việc Long Vương sau này sẽ phản bội.



Nghĩ tới đây thì tất cả mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh, ngay cả Lâm Cường cũng trầm mặc lui về phía sau ra lệnh.



- Chuyện của chúng ta ở đây đã xong, chuyện kế tiếp chúng ta không có tư cách quản tới, mọi người hãy cùng ta trở về thôi.




Giọng nói của Lâm Cường có chút thất lạc, không có chút nào giống mệnh lệnh, nhưng mọi người ở đằng sau ai cũng nghe theo, tuy có một chút không đành lòng nhưng bọn họ cũng tự hiểu được, chuyện tiếp theo bọn họ không có tư cách tham dự vào.



Lâm Thanh Phong cũng không ngăn cản bọn họ rời đi, hắn chỉ nhìn sang Nam Cung Mị Ảnh rồi mỉm cười nhẹ nhàng dặn dò.



- Lão bà, trước tiên nàng hãy về cùng cha mẹ, và hãy xem xét tình trạng của ông nội, sau đó đợi ta trở về.



“Thiếp biết rồi, chàng nhớ cẩn thận một chút.” Nam Cung Mị Ảnh cũng mỉm cười gật đầu đồng ý.



Nam Cung Mị Ảnh nói rồi thì cũng theo đoàn người Lâm Cường trở về, chỉ để lại Long Vương cùng Lâm Thanh Phong cả hai ở lại đây.



Nhìn bọn họ đã rời đi, Lâm Thanh Phong thở ra một hơi rồi hỏi.



- Mau nói đi, tại sao ngươi lại muốn đi theo ta?



“Bởi vì ngươi là tu sĩ.” Long Vương rất tùy ý nói một lý do.



Nhưng nghe được lý do này Lâm Thanh Phong liền giật mình, bởi vì ngoài Lâm Cường, Lâm Anh Hào cùng Trần Thị Hoa ba người ra thì hắn chưa từng nói hắn là tu sĩ với bất cứ ai, nhưng Long Vương lại biết được, vì thế hắn mới ngạc nhiên, nhưng dù vậy vẻ mặt hắn vẫn rất bình tĩnh không có gì thay đổi, tùy ý hỏi.



- Ta là tu sĩ thì thế nào?




Được sự xác nhận của Lâm Thanh Phong, Long Vương thở ra một hơi nhẹ nhõm nói.



- Không giấu gì ngươi, lúc còn là Ma Vương thì ta cũng giống như những tên Ma Tướng khi nãy, chỉ nghĩ tới việc làm sao để thôn tính cả thế giới này.



- Nhưng từ khi trở thành hình dạng này, trong đầu ta liền xuất hiện một ít trí nhớ, mặc dù không hoàn chỉnh nhưng đủ để khiến ta biết được một số chuyện, chỉ là ngươi có hứng thú muốn nghe hay không?



“Ồ, nói thử một chút.” Lâm Thanh Phong đương nhiên rất có hứng thú, hắn cũng đang rất tò mò về nguồn gốc truyền thừa mà tiểu Long nhận được đây.



Long Vương thở ra một hơi rồi bắt đầu nói.



- Ngươi biết nguyên do thế giới này lại tồn tại yêu ma sao?



- Tất cả là do tổ tiên của ngươi, Lạc Long Quân.



Lâm Thanh Phong trợn trắng mắt.



- Tại sao lại có liên quan tới Lạc Long Quân?



Long Vương khinh thường hừ một tiếng.



- Thế giới này căn bản không có “Long” cái dạng như thần linh này tồn tại, vậy ngươi nghĩ tại sao ta nói ta là Long Khí?




Lâm Thanh Phong lúc này mới cau mày suy nghĩ, nhưng rồi hắn đành lắc đầu.



Long Vương lạnh lẽo nói tiếp.



- Trước khi tên Lạc Long Quân đó tới đây, thì yêu ma cũng chưa từng xuất hiện.



- Sau khi hắn phát hiện được vùng đất này, hắn liền nghĩ tới chuyện dùng nơi này để đào tạo đời sau.



- Nhưng nơi đây không có thứ gọi là linh khí tồn tại, hắn không thể nào sinh ra một con rồng nhỏ rồi để nó sinh sống ở đây.



- Vì thế hắn liền nghĩ ra một ý tưởng, đó là hắn sẽ kết hợp với loài người, cùng nhau sinh con, khi đó đứa nhỏ được sinh ra sẽ mang trong mình dòng máu của hắn, đồng thời có thể tồn tại ở nơi này.



- Nhưng nơi này căn bản không có linh khí, nên dù cho đứa con có mang dòng máu của hắn thì cũng không thể nào trở thành “Rồng” được.



- Nên hắn đã nghĩ tới một biện pháp, đó là từ từ truyền Long Khí của chính hắn vào người đứa nhỏ, về sau đứa nhỏ sẽ có thể trở thành Rồng.



Lâm Thanh Phong trầm mặc rồi tiếp lời.



- Sau đó Lạc Long Quân liền tạo ra các ngươi để các ngươi giúp hắn đào tạo đời sau?



“Đúng vậy.” Nói tới đây giọng nói của Long Vương liền trở nên điên cuồng, hắn lạnh lẽo nói tiếp.



- Ngươi có biết hắn dùng cách nào không?



- Hắn dùng oán khí của các loài sinh vật, cộng thêm Long Khí của chính mình để tạo ra Ma Khí.



- Sinh vật chỉ khi chết bất đắc kì tử, không hiểu lý do như thế nào mới có thể sinh ra oán khí, nhưng oán khí của bọn chúng rất nhạt, thậm chí một ngàn con chết một lúc cũng không thể nhìn thấy bằng mắt thường, chứ đừng nói tới chuyện có màu sắc đen như Ma Khí.



- Cứ cho là Ma Khí đen đặc là do có trộn lẫn Long Khí, nhưng số lượng sinh vật chết đi để hắn có đủ oán khí tạo thành một con Ma Binh cũng hơn một ngàn, chứ đừng nói tới Ma Tướng cùng Ma Vương.



- Chỉ bấy nhiêu thì ngươi có thể tưởng tượng được là số lượng sinh vật chết dưới tay hắn nhiều bao nhiêu sao? Căn bản là không thể nào đo đếm được.



- Loài người các ngươi luôn miệng nói rằng “Tất cả các sinh vật đều bình đẳng” nhưng khi đó yêu ma bọn ta sẽ như thế nào? Bọn ta cũng muốn sống yên ổn, nhưng bọn ta làm sao chống lại mệnh lệnh của đám Long Khí có sẵn trong người đây? Còn chưa nói tới chuyện, bọn ta căn bản không phải sinh vật sống, bọn ta chỉ là một thứ được tạo ra để giúp tên Lạc Long Quân đó huấn luyện đời sau mà thôi.



Lâm Thanh Phong chỉ đành lắc đầu thở dài, “Nhỏ yếu là nguyên tội” những chữ này hắn vẫn nhớ rất rõ, kể từ khi hắn bắt đầu trở thành tu sĩ, vì thế hắn không thể nào đổ lỗi cho Lạc Long Quân, đồng thời cũng không thể nào đứng về phía những sinh vật đã bị Lạc Long Quân giết hại, thở ra một hơi, hắn lại hỏi.



- Như vậy, ngươi muốn đi cùng bọn ta để trả thù Lạc Long Quân sao?



….Hết Chương 236….