Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ

Chương 228: Ta có cái muốn thử




Nam Cung Mị Ảnh xuất hiện giữa hố sâu, nàng cau mày quan sát xung quanh.



Mặc dù phong ấn bên ngoài đã bị phá vỡ, nhưng ma khí xung quanh đây vẫn còn rất dầy đặc, ánh sáng từ mặt trời vẫn không thể chiếu rọi tới nơi này, nơi đây chỉ có hai nguồn ánh sáng nhu hòa tỏa ra từ phong ấn chiếu rọi.



“Ồ, lần này lại cử tới một vị thiếu nữ sao? Bọn người các ngươi rốt cục đang muốn làm cái gì?” Giọng nói khàn khàn của Ma Vương vang lên thu hút sự chú ý của Nam Cung Mị Ảnh.



Xoay người lại, chỉ thấy Ma Vương đang đứng khoanh tay bên cạnh Ngũ Phương Trấn Ma Trận, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào nàng.



Nam Cung Mị Ảnh nở nụ cười nhạt.



- Không làm gì cả, chỉ là muốn ngươi ngoan ngoãn ngồi trong phong ấn mà thôi.



Nghe được câu trả lời của nàng, Ma Vương có chút ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức hắn liền lắc đầu cười.



- Haha, các ngươi đang coi thường ta sao?



- Tốt, ta không quan tâm các ngươi suy nghĩ như thế nào, nhưng ngươi đã dám tới đây, cũng có nghĩa là ngươi rất can đảm, ngươi có tư cách để ta nhớ tên, mau nói cho ta biết tên của ngươi là gì?



Đối với lời câu này của Ma Vương, Nam Cung Mị Ảnh chỉ lắc đầu không trả lời, nàng vẫn mang theo một nụ cười nhàn nhạt nói.



- Thời gian của ta không có nhiều lắm, hiện tại phiền ngươi ngoan ngoãn trở lại phong ấn, đừng để ta mạnh tay, ta sẽ không nhân từ như phu quân.



Nụ cười của Ma Vương cứng lại trên gương mặt, hắn âm trầm nói.



- Vừa nãy tên tiểu tử kia đã khiến ta không có chỗ phát tiết, hiện tại ngươi lại dám ăn nói như vậy với ta? Coi Ma Vương ta dễ khi dễ sao?



- Tốt lắm, hiện tại ta sẽ không giết ngươi, nhưng ta sẽ khiến ngươi trở thành một trong số chúng ta, sau đó…



Ma Vương còn chưa nói hết câu, thân ảnh của Nam Cung Mị Ảnh đã biến mất, sau đó nàng liền xuất hiện bên cạnh hắn, một bàn tay vung ra tát thẳng vào mặt Ma Vương, lực tát quá mạnh khiến hàm răng nhọn hoắt cũng phải rớt đi vài cái.



Nam Cung Mị Ảnh biết được Ma Vương trước mặt là Lâm Anh Hào, Lâm Thanh Phong đã nói rằng hắn có cách để cứu ông, nên nàng đã nương tay, nếu nàng không nương tay, đừng nói Ma Vương chỉ rớt vài cái răng, mà ngay cả mạng nhỏ cũng mất.



Đầu óc Ma Vương trống rỗng, hắn chỉ cảm thấy, cả thân thể mất tự chủ bay lên không trung, trời đất đảo loạn vài vòng, sau khi lấy lại bình tĩnh thì hắn lại nằm giữa phong ấn hình cái nồi úp ngược lúc trước, cả người đau nhức không thể cử động đau nhất là ở một bên mặt.





Ma Vương trợn mắt nhìn về phía Nam Cung Mị Ảnh, chỉ thấy nàng đang đứng tại chỗ, nhẹ nhàng lấy ra một cái khăn nhỏ dùng nó để lau bàn tay sau đó lạnh nhạt nói.



- Hiện tại có thể ngoan ngoãn ở yên trong đó được chứ?



Ma Vương sắc mặt âm trầm tới đáng sợ, hắn thầm suy tính cái tát lúc nãy của Nam Cung Mị Ảnh rất tùy ý, như vậy thực lực của nàng cũng không kém Lâm Thanh Phong là mấy, thậm chí còn có thể mạnh hơn, hắn tự biết rằng chính mình không thể làm gì được nàng, hừ một cái hắn lại hỏi.



- Tại sao ngươi có thể mạnh mẽ như vậy?



Với câu hỏi của Ma Vương, Nam Cung Mị Ảnh chỉ mỉm cười lắc đầu, nàng không có nghĩ vụ phải trả lời hắn.




Nam Cung Mị Ảnh im lặng, Ma Vương cũng không còn cách nào khác, hai mắt hắn liếc nhìn về phía Ngũ Phương Trấn Ma Trận trong lòng âm thầm cười lạnh.



- Để ta xem, chỉ vài giờ nữa sau khi cái phong ấn kia bị phá thì các ngươi sẽ xử lý như thế nào?



Tiểu động tác của Ma Vương làm sao thoát khỏi ánh mắt của Nam Cung Mị Ảnh, nàng cũng thầm đoán được rằng hắn đang đánh chủ ý gì, nhưng hiện tại chính nàng cũng không có cách nào khác ngoài cách chờ đợi Lâm Thanh Phong có thể khống chế hoàn toàn lượng ma khí lúc trước đã nhập thể.



Trận chiến bên ngoài vẫn tiếp tục, nhưng thế cục đang dần nghiêng về phía bọn yêu ma, còn bọn người Lâm Cường liên tiếp lui về phía sau, không còn cách nào khác, mặc dù Lâm Thanh Phong đã tiêu diệt mấy ngàn con, nhưng số ma khí tràn ra quá nhiều, số ma khí đó đã khiến đủ loại côn trùng trong núi trực tiếp trở thành yêu ma, số lượng côn trùng trong núi nhiều cỡ nào không ai biết được, nhưng chắc chắn 100 người bọn Lâm Cường không thể nào giết hết được.



Ngồi một chỗ không biết qua bao lâu, Lâm Thanh Phong rốt cục mở hai mắt thở ra một hơi lắc đầu lầm bẩm.



- Mới giết một lần mấy ngàn con thì đã khống chế khó khăn như vậy, không biết khi giết hết thì sẽ như thế nào nữa.



Lúc này, Nguyên Anh của hắn liền thoát ly khỏi cơ thể, đứng khoanh tay phiêu phù trước mặt hắn, bĩu môi nói.



- Còn như thế nào? Trực tiếp trở thành Ma Vương chứ sao?



Nguyên Anh phải trực tiếp khống chế số lượng ma khí, ma khí từ mấy ngàn con ma binh đã khiến nó mệt mỏi rất nhiều, mặc dù ngữ khí của Nguyên Anh rất tùy ý, nhưng nó nói rất đúng tình cảnh hiện tại của Lâm Thanh Phong.



Lâm Thanh Phong gật đầu thở ra một hơi, sau đó tinh thần lực lại nhìn về khối khí màu đen hình tròn đang xoay vòng tại đan điền, đây là tất cả ma khí đã nhập thể Lâm Thanh Phong được Nguyên Anh khống chế lại.



Lâm Thanh Phong trầm ngâm sờ cằm một chút, sau đó hai mắt hắn phát sáng, ngay lúc này Nguyên Anh lại tiếp lời.




- Ta nghĩ rằng biện pháp của ngươi có thể sử dụng được, nhưng biện pháp này rất nguy hiểm, một khi chúng ta thất bại là cả thế giới này sẽ chơi xong.



Bởi vì dùng chung suy nghĩ, nên một khi Lâm Thanh Phong suy nghĩ thì Nguyên Anh liền biết được hắn đang nghĩ cái gì, nhận được câu trả lời của Nguyên Anh Lâm Thanh Phong mỉm cười.



- Cũng còn cách nào khác hay hơn đâu, đúng không?



Nguyên Anh mỉm cười gật đầu, sau đó nó lại nói.



- Tốt, như vậy ngươi hãy gom góp cho ta một số lượng cực lớn ma khí, hoặc hãy tìm cho ta một đám ma khí có ý thức, chuyện còn lại tự ta sẽ ra tay.



Lâm Thanh Phong sờ cằm suy nghĩ.



- Số lượng ma khí cực lớn sao? Mặc dù có thể giết Ma Binh để lấy, nhưng tốc độ có vẻ hơi chậm, nhưng bàn về ma khí có ý thức…



Nghĩ tới đây, Lâm Thanh Phong lại nhìn về phía hố sâu, sau đó hắn nở nụ cười.







Ma Vương Lâm Anh Hào có chút chán ngán ngồi trong phong ấn, Nam Cung Mị Ảnh thì đứng một bên nhìn chằm chằm vào hắn, hắn cười khổ không thôi.




- Này, ngươi có thể nhìn sang chỗ khác được hay không?



- Hay ngươi có thể giống như tên tiểu tử lúc trước, nhắm hai mắt nhưng vẫn có thể chú ý tới động tĩnh của ta có được hay không? Bị ngươi nhìn chằm chằm như vậy suốt một giờ đồng hồ, dù là ta cũng có chút không chịu nổi nha.



Nam Cung Mị Ảnh suy nghĩ một chút rồi gật đầu, tản ra tinh thần lực tập trung chú ý hành động của Ma Vương rồi khoanh chân ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.



Lúc này Ma Vương mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, bị nhìn chằm chằm suốt một giờ đồng hồ hắn thật không chịu nổi.



Lúc này, thân ảnh của Lâm Thanh Phong xuất hiện, nhìn tình cảnh xung quanh cùng hàm răng bị gãy mất vài cái của Ma Vương, hắn liền đoán được đại khái, nghĩ tới cảnh tượng lúc sau Lâm Anh Hào nở nụ cười liền thấy thiếu vài cái răng, hắn chỉ biết gãi đầu cười khổ.



Lâm Thanh Phong xuất hiện, Nam Cung Mị Ảnh cùng Ma Vương liền chú ý, tinh thần lực của Nam Cung Mị Ảnh đã sớm tản ra khắp nơi, nàng đương nhiên thấy được Lâm Thanh Phong tới, nàng chỉ nhẹ nhàng đứng dậy mỉm cười đi tới bên cạnh hắn.




Còn Ma Vương cũng không có gì bất ngờ, mặc dù hắn không biết Lâm Thanh Phong lúc nào tới, nhưng hắn vẫn tự hiểu tốc độ của Lâm Thanh Phong quá nhanh hắn không theo kịp là chuyện bình thường, không có gì đáng ngạc nhiên.



Nam Cung Mị Ảnh tới cạnh bên, Lâm Thanh Phong cười khổ nói.



- Lão bà, hắn dù gì cũng là ông nội a, ngươi làm ông nội gãy vài cái răng như vậy, lúc sau làm sao có thể ăn nói với ông đây?



Nam Cung Mị Ảnh tinh nghịch lè lưỡi làm mặt quỷ với hắn rồi trả lời.



- Làm sao ta biết được? Đó là chuyện của chàng, ai bảo chàng quên ta thời gian lâu như vậy? Dù là phật cũng phải sinh ra chút oán khí nha, gia gia chỉ gặp xui xẻo mà thôi.



Lâm Thanh Phong ngoại trừ cười khổ ra thì cũng không biết phải làm gì khác, đưa tay xoa đầu nàng rồi nói.



- Đây là lỗi của ta, về sau ta sẽ đền bù cho nàng nha.



Nam Cung Mị Ảnh mỉm cười gật đầu, sau đó nàng lại hỏi.



- Như vậy, tiếp theo chàng muốn làm gì?



Lâm Thanh Phong mỉm cười gật đầu.



- Ta có chút chuyện muốn thử, nàng hãy hộ pháp giúp ta.



Nam Cung Mị Ảnh cau mày chăm chú nhìn Lâm Thanh Phong, hắn chưa từng nhờ nàng hộ pháp lần nào, nhưng lần này lại nhờ thì nàng cũng hiểu rằng hắn muốn thử làm một điều rất nguy hiểm, thở ra một hơi nàng gật đầu đồng ý.



Lúc này Lâm Thanh Phong lấy lại thần sắc nghiêm túc, hắn nhìn sang Ma Vương Lâm Anh Hào rồi nói.



- Ma Vương, ta biết ngươi hiện tại cảm thấy rất tức giận nhưng lại không có chỗ phát tiết, như vậy ta tìm cho ngươi một cỗ thân thể mới như thế nào?



….Hết Chương 228….