Nhìn Nam Cung Mị Ảnh lo lắng Chiến Thiên cùng Mị Nguyệt lúc này cũng tiến tới, Chiến Thiên lên tiếng an ủi.
-Sư mẫu cứ yên tâm, sư phụ sẽ không có chuyện.
….
Ngẩng đầu nhìn đám mây đen trên bầu trời, Lâm Thanh Phong nuốt vào ngụm nước bọt, hắn hít vào một hơi lấy lại bình tĩnh, bộ Ngự Thần Bào lại xuất hiện, trên tay hắn nắm lấy con dao xếp, ngẩng mặt lên trời hét lớn.
-Ba mươi sáu đạo Lôi Kiếp Nguyên Anh, mau tới đây, ngươi nghĩ ta sợ ngươi sao?
Nhưng lúc này trên đám mây đen chứa Lôi Kiếp trên bầu trời màu sắc ngày càng đậm hơn, một lúc sau lại xuất hiện ánh lửa, ánh lửa từ từ xuất hiện nhiều hơn và xếp thành một hàng chữ, Lâm Thanh Phong mộng bức hắn nhìn lên hàng chữ trên trời trong miệng thì lẩm bẩm.
-Tám mươi mốt đạo, sợ chưa?
-Đó là cái quỷ gì? Còn hai chữ “sợ chưa” kia là sao?
Đứng ngoài xa, với tầm mắt của Đại Thừa kì thì Vô Cực Tử vẫn nhìn thấy hết tất cả, ngay cả hắn cũng mộng bức, từ khi nào Lôi Kiếp lại “nhân tính hóa” như vậy? Nhưng cũng ngay lúc này, vẻ mặt mộng bức của Vô Cực Tử liền bị thay thế bởi vẻ mặt hoảng sợ.
Bởi vì 81 đạo Lôi Kiếp chỉ xuất hiện khi tu sĩ bình thường đột phá từ Luyện Hư Viên Mãn lên Hợp Thể kì, mặc dù vẫn có một số ít yêu nghiệt thiên tài đột phá từ Hóa Thần Viên Mãn lên Luyện Hư cũng xuất hiện 81 đạo Lôi Kiếp, nhưng kiếp vân của bọn hắn sẽ nhạt hơn rất nhiều, đám người Hỏa Vân tôn giả đều trải qua trận lôi kiếp như vậy.
Đám kiếp vân trên đầu Lâm Thanh Phong hiện tại ngày càng trở nên đậm màu, cộng thêm đám lửa đã cho biết rằng sẽ xuất hiện 81 đạo Lôi Kiếp thì Vô Cực Tử liền xác định, đây là Lôi Kiếp dành riêng cho Luyện Hư Viên Mãn đột phá lên Hợp Thể kì.
Vô Cực Tử có chút hoảng sợ đới với tư chất của Lâm Thanh Phong, và hắn cũng có chút lo lắng không biết rằng Lâm Thanh Phong sẽ giải quyết đám Lôi Kiếp này như thế nào đây.
Tầm mắt của Nam Cung Mị Ảnh không nhìn xa được như vậy, bởi vì khoảng cách quá xa nên nàng chỉ nhìn thấy vài đạo đốm lửa phát sáng trên đám mây mà thôi, nàng quay sang Vô Cực Tử rồi hỏi.
-Sư phụ, những đốm lửa kia là sao? Còn có tại sao ta cảm giác Kiếp Vân ngày càng đậm màu đây?
Vô Cực Tử đầu chảy đầy mồ hôi, hắn làm gì biết tại sao a? Đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp tình trạng này được chứ?
Vô Cực Tử xoắn xuýt một lúc rồi hắn mỉm cười trả lời.
-Không sao, đó chỉ là màn dạo đầu thôi, đám lửa đó nhiệt độ không lớn, tiểu tử ấy sẽ dễ dàng qua được., còn Kiếp Vân trở nên đậm màu hơn là do tư chất của tiểu tử ấy quá yêu nghiệt, vì thế hắn phải trải qua Lôi Kiếp mạnh hơn bình thường một chút.
Nam Cung Mị Ảnh cái hiểu cái không gật đầu, rồi không tiếp tục để ý tới Vô Cực Tử, lại đưa ánh mắt lo lắng nhìn về phía Lôi Kiếp, nhìn nàng chấp nhận câu trả lời này, Vô Cực Tử cũng thở nhẹ ra một hơi rồi nhìn về phía Lôi Kiếp, ánh mắt của hắn có chút phức tạp.
Một bên khác, Lâm Thanh Phong vẫn đang mộng bức mà nhìn đám mây đen, lúc này đám mây đen lại xuất hiện ánh lửa nó lại xếp thành một dòng chữ:”Chuẩn bị chưa? 5….4…3…2…1”
Ngay khi số 1 vừa hiện ra đầy đủ thì ngay lập tức có hơn mười đạo Lôi Kiếp xuất hiện đồng thời bổ về phía Lâm Thanh Phong, tốc độ của những đạo Lôi Kiếp này quá nhanh, Lâm Thanh Phong cũng không kịp phản ứng.
Đùng…đùng…đùng….
Những tiếng “Đùng…đùng…” liên tục phát ra, khói bụi mịt mù, mặt đất dưới chân Lâm Thanh Phong cũng vỡ nát, mặt đất dưới chân Lâm Thanh Phong như bị bổ ra, tạo thành những đường nứt kéo dài lan khắp bốn phía.
Nhìn cảnh này Vô Cực Tử liền nuốt vào một ngụm nước bọt, bởi hắn nhận ra được uy lực của mười đạo Lôi Kiếp này không yếu, mỗi đạo đều mạnh ngang với một trong những đạo Lôi Kiếp cuối cùng của những tu sĩ thiên tài khi đột phá từ Hóa Thần Viên Mãn lên Luyện Hư Kì.
Một lúc sau bụi mù tản đi, Lâm Thanh Phong cũng theo đó mà xuất hiện.
Khuôn mặt của hắn đen như dính nhọ nồi đầu tóc toàn bộ dựng thẳng đứng, toàn thân ngoại trừ bộ ngự thần bào vẫn còn trắng toát ra thì bên trong đều cháy đen.
Lâm Thanh Phong ho vài cái, mỗi lần hắn ho là mỗi lần có khói bay ra từ miệng hắn.
Lâm Thanh Phong tức giận, một tay cầm dao xếp một tay chỉ lên đám mây gân cổ hét lớn.
-Ngươi được lắm, nói đánh là đánh không để người khác chuẩn bị tinh thần, có ngon thì lần này lại thêm một đợt nữa a.
Ngay khi Lâm Thanh Phong vừa dứt lời, cánh tay chỉ lên đám mây vẫn chưa hạ xuống, thì lại có thêm mười đạo Lôi Kiếp mạnh hơn mười đạo trước xuất hiện rồi đồng thời lao tới chỗ của hắn đang đứng với tốc độ chóng mặt.
Nhưng lần này khác lần trước, Lâm Thanh Phong đã chuẩn bị sẵn sàng, con dao xếp trên tay biến dài ra, hắn dùng sức chém liên tục về phía những đạo Lôi Kiếp này.
Những đạo Lôi Kiếp tiếp xúc với con dao xếp thì liền bị cắt ra làm đôi rồi biến mất, nhưng vẫn còn vài đạo bổ trúng người Lâm Thanh Phong.
Toàn thân Lâm Thanh Phong run rẩy, giọng nói của hắn có chút run run.
-Ngươi…chỉ có…vậy thôi sao?
-Có ngon…thì đánh tiếp a?
Lôi Kiếp cũng đồng ý những lời của Lâm Thanh Phong, nhưng lần này lại có hai mươi đạo xuất hiện, không giống như hai lần trước đánh xuống một lần, lần này hai mươi đạo Lôi Kiếp xuất hiện rồi cũng không đồng loạt xông lên, từ trong hai mươi đạo liền có một đạo tách ra lao nhanh tới chỗ Lâm Thanh Phong.
Rút kinh nghiệm lần trước, khi thấy từng đạo Lôi Kiếp riêng lẻ đánh về phía mình, Lâm Thanh Phong nở nụ cười nhạt, tay cầm con dao xếp hướng về phía đạo Lôi Kiếp đang đánh tới mà chém mạnh.
Nhưng Lôi Kiếp cũng không giống như lần trước bị hắn chém là tiêu tán, lần này Lôi Kiếp sau khi bị hắn chém thì trực tiếp truyền điện từ con dao xếp vào thân thể hắn, khiến cơ thể hắn run lên bần bật, một cài nơi xuất hiện vết thương và máu bắt đầu thấm ra ngoài.
Uy lực của đạo Lôi Kiếp này chỉ có hơn chứ không yếu so với đạo lôi kiếp của những tu sĩ bình thường khi đột phá từ Luyện Hư Viên Mãn lên Hợp Thể kì, Vô Cực Tử trực tiếp mộng bức, khóe miệng hắn lẩm bẩm.
-Không thể nào.
Đây chỉ mới là đạo Lôi Kiếp thứ 21 mà thôi, nó đã mạnh như vậy rồi, còn 60 đạo kia sẽ mạnh như thế nào? Vô Cực Tử không dám tiếp tục nghĩ nữa.
Lâm Thanh Phong toàn thân đều run rẩy, nguyên lực trong cơ thể bắt đầu tán loạn không nghe theo sự điều khiển của hắn, con dao xếp cũng thu ngắn lại về kích cỡ ban đầu.
Không đợi cho hắn nghỉ ngơi, một đạo Lôi Kiếp trên trời lại tiếp tục đánh xuống, Lâm Thanh Phong cũng không còn cách nào khác mà phải tự mình dùng thân thể chống đỡ.
Đạo Lôi Kiếp thứ 22 bổ trúng người hắn, uy lực của nó cũng không kém uy lực của đạo Lôi Kiếp thứ 21 là bao nhiêu, khiến những vết thương trên cơ thể hắn đều rách ra, máy chảy khắp người, bộ Ngự Thần Bào trắng nay cũng đã chuyển thành màu hồng vì nhiễm máu huyết.
Lâm Thanh Phong toàn thân đau đớn, hắn nằm gục xuống đất mà rên rỉ, đây là lần thứ hai hắn bị thương nặng như vậy sau khi tới thế giới này, nhưng lần trước thì hắn liền trực tiếp bất tỉnh vì thế cũng không cảm nhận được sự đau đớn như lúc này, cơ thể của hắn có chút không chịu được.
Nhìn cảnh này, Vô Cực Tử có chút tiếc hận, nhưng hắn không trách Lâm Thanh Phong, cho dù là Đại Thừa kì gặp phải trận Lôi Kiếp quỷ dị này đều muốn bị lột một lớp da, còn Lâm Thanh Phong chỉ là một tên Kim Đan Viên Mãn vừa mới Kết Anh mà thôi, dù cho hắn có yêu nghiệt cỡ nào thì hắn cũng không chịu nổi a.
Đứng một bên quan sát thái độ của Vô Cực Tử, Nam Cung Mị Ảnh lo lắng, nàng gấp gáp lên tiếng hỏi.
-Phu quân hiện tại làm sao rồi hả sư phụ? Hắn vẫn còn có thể chịu đựng chứ?
Vô Cực Tử chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
-Trận Lôi Kiếp này thật sự quá quỷ dị, uy lực hiện tại của nó đã ngang với trận Lôi Kiếp mà các tu sĩ Luyện Hư Viên Mãn đột phá lên Hợp Thể kì rồi, về sau ta thật không biết nó sẽ còn mạnh tới cỡ nào nữa.
Trong lúc Vô Cực Tử cùng Nam Cung Mị Ảnh đang nói chuyện, đạo Lôi Kiếp thứ 23 cũng bắt đầu chuyển động, nó tách rời hàng ngũ rồi lao thẳng xuống mặt đất nơi mà Lâm Thanh Phong còn đang nằm rên rỉ.
Linh khí không thể điều khiển, toàn thân cũng đau nhức run rẩy, Lâm Thanh Phong cũng không thể làm gì hơn, hắn cắn chặt hàm răng rồi cố gắng né sang một bên, nhưng đạo Lôi Kiếp vẫn đáng trúng hắn.
Lâm Thanh Phong gần như bất tỉnh, nhưng hắn vẫn cắn răng cố gắng đứng dậy, bởi vì hắn biết hắn không thể tiếp tục nằm, nếu hắn vẫn nằm thì sợ rằng đạo Lôi Kiếp tiếp theo sẽ khiến hắn bất tỉnh thật.
Lâm Thanh Phong toàn thân đau đớn tới nghiến răng nghiến lợi, nhìn cả người đều dính đầy máu tươi của mình, Lâm Thanh Phong nghiến răng lẩm bẩm.
-Lần đầu tiên cảm thấy đau tới vầy a.
-Thật muốn cầm lấy đám Lôi Kiếp này rồi tự tay xé chúng ra cho bõ tức.
Lầm bầm tới đây, bỗng dưng hai mắt Lâm Thanh Phong sáng lên, bởi vì hắn nghĩ tới Lôi Kiếp trên cơ bản chính là dòng điện cực mạnh, vậy nếu hắn tìm một vật gì đó không dẫn điện, mà còn có thể ngăn trở dòng điện thì sao?
…..Hết Chương 182….